VÕ TÔN ĐỈNH CẤP


Đông Hương Các tràn ngập hương hoa ngào ngạt.
Ba ngày thảnh thơi nhoáng một cái đã trôi qua, trong ba ngày này, Cửu Thiên luôn ở miết trong phòng chưa từng bước chân ra khỏi cửa, chờ cuộc thi đấu phân viện bắt đầu.
Phía chân trời truyền đến tiếng chuông, Cửu Thiên chậm rãi mở mắt ra, tỉnh dậy khỏi trạng thái tu luyện.
Tiểu Hắc bên cạnh cũng tỉnh lại theo, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, Tiểu Hắc gần như đã khôi phục hoàn toàn sức lực.
Bỗng, từ bốn phương tám hướng truyền tới tiếng nói vang dội.
“Tất cả học viên mới nhập môn mau tới sân luyện võ tập hợp.”
Cửu Thiên đứng dậy, đẩy cửa phòng, lập tức nhìn thấy học viên tụ họp nhau nhanh chân bước ra ngoài.

Cửu Thiên mang theo Tiểu Hắc cũng theo sát phía sau.
Đông Hương Các khổng lồ sở hữu hàng nghìn hàng vạn căn phòng, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.
Đoàn học viên mới nhập môn đông nghìn nghịt, dùng hai chữ tấp nập để hình dung cũng không quá đáng.

Toàn bộ học viên theo chân đạo sư Vương tới sân luyện võ.
Sau nửa canh giờ, mọi người đã tề tựu đông đủ ở sân luyện võ.
Sân luyện võ rộng lớn vô cùng, tuyệt đối không nhỏ hơn một tòa thành trì.
Hàng nghìn hàng vạn đệ tử đứng trong sân luyện võ, thế mà chẳng thể lấp đầy nổi một góc sân.
Từ phía xa, có thể nhìn thấy mười bóng người đang lơ lửng giữa bầu trời, họ ngồi trên những cái ghế dựa bằng gỗ to lớn, tỏa ánh hào quang như mặt trời.
Không còn nghi ngờ gì nữa, mười người này chính là cửu đại sư tôn và viện trưởng của học viện võ đạo.

Phi thăng từ đất bằng, lập thành chín đám mây, trong số mười người này, tu vi thấp nhất cũng từ Bắc Đẩu Cảnh trở lên.
Mặc dù bọn họ không phóng ra Canh Kình, nhưng khí thế khổng lồ vẫn thổi quét khắp bốn phía như đang dời non lấp biển, khiến đám Cửu Thiên đứng bên dưới có cảm giác thở không nổi.
“Học viên mới đã tập hợp xong, thi đấu bắt đầu.


Một tiếng hô lớn cất lên, Cửu Thiên bỗng có cảm giác cả sân luyện võ bắt đầu di động.
Mặt đất bên dưới phát ra tiếng ầm ầm, toàn bộ sân đấu dần bay lên.
Sân luyện võ tựa như một mảnh đất lơ lửng giữa trời, không ngừng xoay tròn, tới khi cách mặt đất khoảng hàng trăm mét, cuối cùng mới chịu dừng lại.
Tất cả học viên mới nhập môn đều hoảng sợ hét lên, nhưng không ai dám làm gì.
Sau đó, mặt đất lát đá xanh bỗng nhịp nhàng tách ra thành từng khối một với kích thước như nhau đều nhau, rồi rời khỏi mặt đất.

Cuối cùng, chỉ còn lại khu vực mà bọn họ đang đứng là không bị tách ra, vẫn nguyên vẹn như lúc đầu.
Cả sân luyện võ to lớn phân chia thành mấy trăm hòn đảo lơ lửng giữa trời.

Sau đó, chúng hóa thành tia sáng tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Trên mỗi một hòn đảo bay xuất hiện một gương mặt xa lạ.

Tổng cộng lại có khoảng mấy trăm người, toàn bộ đều mặc võ bào màu bạc, phía trên thêu hai chữ võ đạo.
Đúng lúc này, giọng nói kia một lần nữa truyền tới từ phía bầu trời.
“Tất cả học viên mới nhập môn hãy chọn sân thi đấu, một chọi một, trận đấu bắt đầu, khi nào chỉ còn lại mười người thì dừng.”
Lời còn chưa dứt, Cửu Thiên đã nhìn thấy bên cạnh có không ít người trực tiếp xông ra ngoài, bắt đầu chiếm chỗ trên đảo bay trước.

Mặc dù Cửu Thiên không hiểu tại sao, nhưng cũng học theo xông ra ngoài.
Với tốc độ của Cửu Thiên, chỉ lát sau đã chạy tới một hòn đảo bay nhỏ.

Chờ thêm một lúc, đối diện hắn lại có một người lao tới.
Một hòn đảo nhỏ chỉ cho phép hai học viên đặt chân tới, những người đến sau đều sẽ bị ánh mắt sắc bén mãnh liệt của người đàn ông mặc võ bào đứng chính giữa đuổi đi.
Sau khi quan sát Cửu Thiên và học viên có vóc dáng cao lớn còn lại, người đàn ông mặc võ bào màu bạc đứng chính giữa nói: “Tôi là đạo sư của học viện võ đạo - Giang Thiếu Vinh.

Đầu tiên.

Chúc mừng hai em đã lấy được tư cách tham gia vòng thi đấu thứ nhất.


Trong lúc chiến đấu, đầu hàng, rơi khỏi đảo, hay hôn mê sẽ bị xử thua.

Không được dùng độc, đan dược hay đạo cụ đặc biệt.

Mọi chuyện phải biết chừng mực.

Hiểu chưa?”
Cửu Thiên và một học viên khác nhẹ nhàng gật đầu.
Đạo sư Giang Thiếu Vinh cười nói: “Rất tốt.

Vị học viên này, đầu tiên mời đặt thú cưng của em sang một bên.”
Cửu Thiên vỗ đầu Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc hiểu ý, chạy tới đứng ngay dưới chân đạo sư Giang Thiếu Vinh.

Đạo sư Giang Thiếu Vinh liếc nhìn Tiểu Hắc một cái, mỉm cười.
Chỉ trong vài giây trò chuyện, tất cả đảo nhỏ còn lại đều đã có người, nhưng vẫn còn một bộ phận học viên không chiếm được chỗ trên đảo nhỏ, còn đang hoang mang nhìn khắp bốn phía.
Đúng lúc này, trên trời vang lên âm thành hùng hồn.
“Tất cả học viên không chiếm được sân thi đấu đều bị đào thải, các người mau tới Tây Hương Các, đợi đạo sự chọn lựa.”
Vừa dứt lời, đám học viên này lập tức ngớ ra.

Hóa ra đây chính là vòng thi đấu đầu tiên.
Cửu Thiên cũng nhướng mày, thầm may mắn trong lòng, hên là hắn phản ứng nhanh, thân pháp cũng không tồi.
Hòn đảo lớn nhất kia chầm chậm hạ xuống, một nhóm học viên ủ rũ cúi đầu rời đi.


Cửu Thiên cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào mà xung quanh đã xuất hiện một đám học viên cũ.
Mấy tên học viên cũ này hiển nhiên là đến xem trò hay, thấy đám học viên mới không cướp được sân thi đấu, buồn bã rời đi, mấy người họ bật cười khoái chí.
“Ha ha, mấy đứa ngu này, ngay cả sân đấu cũng không cướp được.”
“Ít nhất lúc trước ông đây cũng đấu được một trận với người ta.”
....
Tiếng cười nhạo chói tai khiến đám học viện bị đào thải này cảm thấy mất mặt.

Một học viên lớn tiếng hét lên: “Vầy không công bằng, lúc đầu do ông không thông báo quy định rõ ràng nên tôi mới chậm một bước, hoặc là nghe không rõ, sao có thể đào thải chúng tôi như vậy được.

Chúng tôi cũng muốn có cơ hội thi đấu!”
Tiếng gào thét của tên học viên này được không ít người hưởng ứng, một đám lớn tiếng la hét đòi công bằng.
Giờ phút này, bầu trời bỗng tối lại, sấm chớp ầm ầm, trong cơn lốc, một cái đầu người khổng lồ nhô ra khỏi bầu trời, lời nói mang theo tiếng sấm rền: “Trên đời này vốn không tồn tại công bằng chi cả, một bước chậm, vạn bước chậm.

Dù các người có lý do lý trấu cỡ nào cũng chỉ là lấy cớ cho sự thất bại của mình mà thôi.

Ai còn dám ồn ào huyên náo sẽ bị sấm sét trừng phạt.”\u0003\u0003\u0003.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi