Dường như sợ bị Triệu Nam Thiên gần người, đám người vung vẫy loạn côn một trận, chậm rãi đánh Triệu Nam Thiên vào chính giữa, dần dần chiếm được thượng phong.
Tôn mập có chút đắc ý, “Triệu Nam Thiên, nếu như mày bó tay chịu trói, nể tình từng là đồng nghiệp với nhau, các anh em còn có thể hạ thủ nhẹ một chút!”
Nói xong, anh ta dùng tư thái người thắng nhìn về phía Mạnh Nhã.
Còn không đợi anh ta khoe khoang xong, đáp lại anh ta chỉ là một tiếng hét thảm.
Triệu Nam Thiên kéo lấy tóc của tên bảo vệ đen gầy, đưa tay ném anh ta ra ngoài, vừa lúc ném ra một lỗ thủng trong đám người.
“Ban nãy anh Năm giẫm tới cửa cũng không thấy các người đánh cái rắm, nhưng bản lĩnh đánh người nhà lại không nhỏ!”
Ánh mắt Triệu Nam Thiên nhìn chung quanh, thấy không người nào dám đối diện với bản thân mình, lúc này anh mới lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó cởi áo khoác ném về phía sau.
Một đám bảo vệ cảm thụ rõ ràng nhất.
Thời khắc này Triệu Nam Thiên như mãnh hổ xuống núi, gần như không ai có thể ngăn cản bước chân anh.
“Ngăn… Nhanh… Nhanh chóng ngăn anh ta lại!”
Tôn mập là người đầu tiên phát hiện ra có điểm gì đó không đúng, vậy mà anh lại đang vọt thẳng về phía mình!
Nhất là khi cảm nhận được ánh mắt của Triệu Nam Thiên, anh ta sợ đến mức ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.
Nói xong, anh ta cũng không đoái hoài tới mặt mũi mà quay đầu bỏ chạy, kết quả vẫn chậm nửa bước.
Tôn mập nửa trọc, một lọn tóc không ít không nhiều bị Triệu Nam Thiên túm lấy.
“Ầm ầm” một tiếng!
Tôn mập mất trọng tâm chợt đập xuống đất, đập lên một trận bụi mù.
Tiếng trầm đục kia như nổi trống gõ vang trong lòng mọi người.
“Cứu… Cứu tôi…”
Tôn mập run rẩy, đôi mắt nhỏ như hạt đậu vốn tràn đầy tự đắc nay lại ngập trong sợ hãi.
Mấy tay sai muốn bước lên nhưng kết quả lại bị ánh mắt Triệu Nam Thiên quét qua, sợ đến không dám lộn xộn.
Triệu Nam Thiên túm tóc Tôn mập, nhấc chân đi về phía bậc thang.
Tôn mập hơn trăm ký, một lọn tóc kia đương nhiên không thể chịu nổi trọng lực cả người anh ta.
Anh ta đang dùng hai tay nắm lấy cánh tay Triệu Nam Thiên, như vậy mới có thể giảm đi mấy phần đau đớn từ trên đầu truyền tới.
Triệu Nam Thiên ngồi xuống bậc thang, lấy ra một điếu thuốc, hít sâu một hơi anh mới phát hiện mặt đất mặt đất bị mình lôi ra một vệt nước.
Lại cúi đầu nhìn lại, đũng quần Tôn mập đã ướt đẫm, vậy mà tên khốn này lại bị dọa tới đái ra?
Cổ họng Triệu Nam Thiên hơi khàn khàn, “Đội trưởng Tôn, anh đang diễn bộ nước ngập Kim Sơn Tự sao?”
Một đám bảo vệ cảm thấy mất mặt, đương nhiên không ai lên tiếng trả lời.
Mạnh Nhã lại bị Triệu Nam Thiên chọc cười mà bật cười thành tiếng, đôi đẹp mắt cong cong khiến người thấy cảnh đẹp ý vui.
Nhưng khi nhìn Tôn mập, trong mắt cô ta lại phảng phất như đang nhục nhã trần truồng.
Gương mặt anh ta nóng bừng lên, không ngờ lại có thể giảm đi chút sợ hãi trong nội tâm.
“Họ… Họ Triệu, mày… tốt nhất… mày nên… tranh thủ thời gian thả tao ra!” Giọng nói của Tôn mập không được liền mạch, xen lẫn một chút xấu hổ quẫn bách khi bị người vạch trần.
Một đám bảo vệ bắt đầu ồn ào lên tiếng, có người uy hiếp, có người nói giúp.
“Triệu Nam Thiên, mau thả đội trưởng Tôn ra!”
“Đúng vậy, anh đừng tự tìm thêm phiền toái cho mình!”
Triệu Nam Thiên không để ý chút nào.
Anh cầm điếu thuốc lên hít một hơi, lúc này mới nhìn chằm chằm Tôn mập hỏi, “Anh uy hiếp tôi?”
Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến Tôn mập sợ đến run rẩy một chút.
Anh ta gắng gượng nói, “Triệu Nam Thiên, mày phải nghĩ cho rõ, nếu mày dám đụng đến tao công việc của mày cũng không thể giữ được nữa!”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại, “Mới vừa rồi anh còn nói tôi trộm đồ, hiện tại ngay cả làm bộ một chút cũng không muốn?”
“Đuổi việc tôi? Tốt lắm, hôm nay nếu anh không nói ra lý do rõ ràng, tôi sẽ đánh anh tới không cách nào tự phục vụ cuộc sống!”
Anh vỗ vỗ gương mặt béo phì của Tôn mập, khiến người ta không dám hoài nghi tính chân thật của câu nói này.