Chương 1036
Nhưng anh ta cảm thấy có chút thương cảm cho Triệu Nam Thiên có một bà mẹ vợ mạnh mẽ như vậy, anh phải làm sao đây?
Khi hai người rời đi, Triệu Nam Thiên nói: “Anh sẽ gọi xe, cẩn thận, để anh đỡ “em.
Tô Mục Tuyết xua tay: “Không sao, đi dạo với em đi.”
Triệu Nam Thiên nửa tin nửa ngờ: “Em chắc chứ?”
Tô Mục Tuyết làm nũng nói: “Chắc, thật sự, bây giờ trong bụng em toàn nước thuốc. Thật sự rất khó chịu, bây giờ đi xe khẳng định sẽ nôn ra mất, đi dạo cùng em đi.”
Triệu Nam Thiên cũng không thể làm gì khác, đành phải cẩn thận hơn.
Con đường vắng lặng, hình bóng hai người liên tục bị đèn đường kéo dài trên đường.
Tô Mục Tuyết là người đầu tiên lên tiếng: “Anh giận anh sao?”
Triệu Nam Thiên lạnh lùng hỏi: “Anh giận em cái gì?”
Tô Mục Tuyết căn môi: “Tức giận…
Vì em không nói cho anh biết, em bị dị ứng với hải sản…”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Anh nào dám giận em chứ, cô chủ Tô!”
Tô Mục Tuyết nhăn mũi: “Anh xem, đúng là tức giận còn gì!”
Nói xong, cô dừng lại, nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên hỏi: “Em vừa nghe Khả Hân nói rằng bà ấy đánh anh?”
Triệu Nam Thiên trong miệng nhả ra khói thuốc nói: “Không sao.”
Tô Mục Tuyết thận trọng hỏi: “Có đau không?”
Triệu Nam Thiên không trả lời. Anh thừa nhận nó không đau nhưng lại xảy ra ở trước mặt rất nhiều người trong bệnh viện như vậy, thật sự khó giữ được mặt mũi.
Cũng may đối phương là thân phận “Mẹ kế” của Tô Mục Tuyết, cho dù thật sự có thù oán cũng sớm được giải tỏa.
Nhưng trước khi anh kịp mở miệng, anh chợt nhận thấy Tô Mục Tuyết đưa †ay ra, trước ánh mắt ngây dại của anh cô chậm rãi chạm tay mặt anh.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết, giọng nói gần như thì thào: “Còn đau không?”
Triệu Nam Thiên ngây ngốc gật đầu, sau đó vội vàng lắc đầu.
Ngay bây giờ trước mặt anh hình ảnh Tô Mục Tuyết không còn là nữ tổng giám đốc độc tài, thật sự trông như hai người khác nhau vậy.
Tô Mục Tuyết bị anh làm cho bật cười.
Ngay sau đó, hai má cô ửng hồng, không đợi Triệu Nam Thiên kịp phản ứng, cô liền kiếng chân lên.
Vòng tay qua cổ Triệu Nam Thiên đôi môi đỏ mọng khẽ mở!
Triệu Nam Thiên híp mắt lại, luôn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều như mơ, có lẽ mỹ vĩ tuyệt vời nhất thế giới cũng giống như thế này đi?
Không đợi anh chậm rãi nhấm nháp, Tô Mục Tuyết đã rút luil Triệu Nam Thiên đã nếm được vị ngọt nào có dễ dàng từ bỏ, chỉ cần tay trái kéo lại, đã đưa cả người cô trở lại.
Tô Mục Tuyết chân như nhữn ra nhưng sức mạnh trên tay thì mạnh đến đánh kinh ngạc: “Đừng!”
Hành động táo bạo vừa rồi khiến má cô nóng như lửa đốt, làm sao dám để Triệu Nam Thiên tiếp tục.