VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!

Chương 1041

Tuy rằng ban đầu bảo Triệu Nam Thiên vào tổ, cô ta cũng không trông cậy vào anh phát huy tác dụng gì.

Nhưng người nào của Cửu Vinh cũng cảm thấy bất an, tất cả mọi người đang vội vàng thích ứng thân phận. Mà cái tên này lại ngược đời, đi làm thì làm việc riêng, chạy đi làm tài xế cho bạn học cũ?

Nghĩ thế thôi đã tức giận rồi!

Triệu Nam Thiên còn muốn giải thích thì cô ta đã đi rồi.

Anh không hiểu gì cả, hôm nay cái cô này làm sao vậy, sao lại dễ nóng giận đến mức này?

Trong Viên Khung có quá nhiều tai mắt, anh không tiện giải thích.

Sở dĩ không kiêng dè gì mà liên hệ với Cao Thanh Hương, là vì anh muốn thuận theo tự nhiên thôi.

Nếu anh thật sự có mục đích riêng, sao lại dám trắng trợn bắt chuyện qua lại với lãnh đạo công ty như vậy?

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, có Cao Thanh Hương chiếu cố, tuy rằng bị nhiều người chú ý đến, nhưng cũng chưa chắc là chuyện xấu!

Đang nghĩ tới đó, Cao Thanh Hương đã đi ra: “Nam Thiên, vừa rồi là ai vậy?”

Triệu Nam Thiên bình thản mà giải thích: “Không có ai.”

Cao Thanh Hương liếc nhìn qua lại: “Không có ai? Vừa rồi tôi thấy Bạch Thảo Phương ra trước tôi một hồi, nhanh vậy mà anh đã quen biết cô ta?”

Triệu Nam Thiên cảm thán, trực giác của phụ nữ thật đáng sợ.

Nhưng anh nói chuyện lại càng tùy ý: “Chỉ chào hỏi một câu.”

Cao Thanh Hương tức giận trừng mắt một cái: “Vẫn giống như trước kia, chỉ biết trêu chọc phụ nữ!”

Sau khi lên xe, hai người nhanh chóng đến được địa điểm.

Triệu Nam Thiên nghiêng đầu quan sát, trước mắt là một khách sạn thương nghiệp xa hoa.

Anh kinh ngạc hỏi: “Thanh Hương, không phải cô nói mở họp à, sao lại tới nơi này?”

Cao Thanh Hương bông nhiên quay đầu: “Nam Thiên, chúng ta còn là anh em tốt hay không?”

Triệu Nam Thiên không do dự mà đáp lại: Đương nhiên là phải rồi!”

Cao Thanh Hương gật đầu: “Vậy được rồi, hôm qua anh nói có một người bạn muốn đến đây làm việc, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho anh, hôm nay tôi có việc, anh không thể đứng nhìn không quan tâm!”

Triệu Nam Thiên nhướng mày: “Cô nói đi, làm sao vậy?”

Nói thật, anh không quá thích bầu không khí nói chuyện phiếm như thế này.

Ngày hôm qua sở dĩ anh nhờ Cao Thanh Hương giúp đố, là vì không coi cô ta là người ngoài, bằng không với tính cách của anh, nhất định sẽ không mở miệng nhờ vã.

Kết quả cô ta lại xử sự như vậy, đầu tiên là giúp đỡ, quay lưng lại thì cứ treo việc này ở bên miệng.

Đòi trả nợ ân tình à?

Vậy tình cảm bạn bè trước kia là cái gì trong mắt cô ta?

Mấy năm không gặp, sao cô ta lại biến thành loại người thế này?

Đôi mắt Cao Thanh Hương đột nhiên đỏ lên, cô ta hiểu tính cách của Triệu Nam Thiên, thấy anh nhướng mày thì biết chắc chắn anh đang tức giận.

Cô ta đột nhiên xoay người, bắt lấy tay của Triệu Nam Thiên: “Nam Thiên, anh đừng hiểu lầm, tôi cũng không còn cách nào, cho nên mới tìm anh giúp đốt”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi