Chương 1045
Người đàn ông theo bản năng giơ tay lên, đồng tử nở to ra.
Rất nhanh, trên trán chảy xuống hai dòng mồ hôi lạnh Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới nhớ tới cái tên trước mặt không phải người thường, mà là kẻ điên nổi tiếng hung ác trong tổ chức, bị hai mươi bốn quốc gia xếp vào lệnh truy nã cấp đỏ!
Thời gian cứ như ngừng lại, bỗng nhiên, trên hành lang truyền đến một tiếng bước chân trong trẻo.
Bình bịch.
Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Duệ Lợi chuyển động bàn tay, đạn đã lên nòng!
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, ngoài cửa xuất hiện gương mặt quyến rũ của một người phụ nữ.
Sau khi người phụ nữ vào cửa thì gỡ kính râm xuống, trên mặt hiện lên chút kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
Cô ta chủ động kéo cánh tay Duệ Lợi, nói: “Duệ Lợi, anh làm sao vậy, vừa tới Đông Châu thì đã nổi nóng như vậy?”
Duệ Lợi cười khẩy, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, nói: “Anh nói không sai, trong nước khống chế quản lý vũ khí cực kỳ nghiêm khắc, nếu là ở nước ngoài, đầu của anh đã bị tôi băn nát!”
Có vẻ anh ta cảm thấy quá mất mặt, không chịu yếu thế mà đáp trả: “Duệ Lợi, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, lần này là tôi phụ trách nhiệm vụ Đông Châu, anh là người được tổ chức phái tới trợ giúp tôi, đừng quá kiêu ngạo!”
Duệ Lợi cười lạnh: “Anh nói không sai, là bởi vì thứ rác rưởi như anh, cho nên tôi mới phải đặc biệt lại đây giúp anh chùi đít!”
Người đàn ông kinh ngạc: “Anh có ý gì?”
Duệ Lợi dùng lời lẽ trào phúng mà nói: “Anh cho rằng bây giờ mình rất an toàn?”
Người đàn ông hoảng sợ: “Anh có ý gì?”
Duệ Lợi lạnh nhạt mà nói: “Thằng ngu, trước đó khi các người rời khỏi Hoàng Kinh, đã bị người ta theo dõi!”
Sắc mặt người kia hơi thay đổi: “Bị theo dõi, không có khả năng! Anh đang nói ai?”
Duệ Lợi híp mắt: “Ban giám sát an toàn Internet, ở bên ngoài còn được gọi là Cửu Vinh!”
Người đàn ông và cô gái cùng giật mình hô to một tiếng: “Cửu Vinh?”
Anh ta không dám tin: “Không có khả năng, sao chúng tôi không phát hiện?”
Súng của Duệ Lợi không nhúc nhích tý nào, chỉ ra hiệu cho cô gái bên cạnh một cái.
Cô gái cười cười, sau đó duõi tay thò vào ngực của anh ta, còn vuốt ve lên xuống một hồi.
Duệ Lợi sảng khoái trêu chọc một câu: “Tuyết Mai, động tác của em tốt nhất là nên dịu dàng chút, lỡ đâu tay tôi run lên, bắn đầu của anh ta nát thành hồ nhão, vậy thì phải làm phiền em dọn sạch giúp tôi đấy.”
Người đàn ông nuốt ực một ngụm nước bọt, trong lòng thâm măng một tiếng tên điên.
Tuyết Mai cười quyến rũ, lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong ngực anh.
Trên ảnh là một nhà xưởng ở vùng ngoại ô, trên mặt đất loang lổ vết máu, chính giữa là một người đàn ông nằm ngưỡng mặt lên trời.
Trên trán anh ta có một lỗ máu, máu thịt bây nhầy.
Nhưng cho dù như thế, hai người ở đây vẫn lập tức nhận ra thân phận của anh ta.