Triệu Nam Thiên sửng sốt, không ngờ cậu nhóc này cũng có mục đích như mình, đi làm là để kiếm tiền cho mau.
Anh suy nghĩ lời này là thật hay giả, hỏi: “300 triệu lúc nãy chia nhau, tới tay cậu ít ra cũng phải được gần 60 triệu chứ nhỉ?”
Từ Minh cười khổ: “Cũng tầm đấy.
Nhưng họ đều trả lại tiền, tôi không muốn trả.
Nếu anh Thiên không làm chỗ dựa cho tôi thì hôm nay chắc chắn tôi sẽ không thể bước chân ra khỏi nơi này.”
Lúc này Triệu Nam Thiên mới hiểu được thế này là thế nào.
Thì ra 300 triệu vừa rồi cũng không có tác dụng, trừ người này ra, những người đều không dám nhận.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, bây giờ mình hai bàn tay trắng, cũng không có chỗ dựa trong công ty vật nghiệp.
Chỉ cần Tôn mập còn nhậm chức ngày nào thì mấy tên kia muốn ủng hộ mình cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Nghĩ thấu đáo điều này, anh tò mò hỏi: “Họ đều không tin tôi, vậy mà cậu tin tôi à?”
“Đương nhiên rồi.
Lúc nãy tôi bị anh đánh một trận, bây giờ lợi tôi còn đau đây.” Từ Minh bội phục nói.
Cậu ta cứ cảm thấy vừa rồi Triệu Nam Thiên không ra tay độc ác, không thì lúc này cậu ta đã không thể ngồi dậy được.
Triệu Nam Thiên hỏi tiếp: “Lúc nãy anh năm tìm tới nhà, chỉ có mình cậu dám ra tay, không sợ bị trả thù à?”
Từ Minh giấu đi ý cười, vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng hơn: “Anh Thiên, chuyện này tôi cũng không có gì để nói.
Tôi nghèo chứ chí không nghèo, nếu đã mặc bộ đồ này thì cũng không thể để mấy tên khốn khiếp kia ức hiếp khách hàng của chúng ta, đúng không?”
Triệu Nam Thiên vỗ vai cậu ta, ném cho cậu ta một điếu thuốc.
Từ Minh vội tiếp nhận, còn hỏi: “Đúng rồi anh Thiên, mấy ngày nay tôi nghe họ nói anh giành vợ của Ngụy Bắc Minh, thật hay giả vậy?”
Triệu Nam Thiên cười khiêm tốn: “Họ chém gió đấy.
Nếu tôi thực sự có bản lĩnh đó thì còn ở đây làm bảo vệ gì nữa.”
Từ Minh chế nhạo: “Vậy quan hệ của anh với cô Mạnh cũng không thể là giả chứ nhỉ?”
Triệu Nam Thiên không lên tiếng.
Anh biết những lời đồn ở phòng an ninh chắc chắn là rất khó nghe, nhưng quan hệ giữa anh với Mạnh Nhã càng giống bạn bè hơn.
Còn người khác nghĩ gì thì anh lười giải thích, huống chi cho dù giải thích cũng không ai tin.
Không lâu sau, hai người về phòng an ninh.
Từ Minh chủ động mở cửa, Triệu Nam Thiên đi đằng sau, thấp thoáng nhận thấy bầu không khí trong phòng không đúng lắm, so với bình thường yên tĩnh quá nhiều, cảm giác áp lực khiến người ta phiền lòng này cứ như ngày yên tĩnh trước cơn bão.
Triệu Nam Thiên cũng không kinh ngạc.
Ngẫm lại cũng đúng, đừng nhìn Tôn mập thân to người mập, người như gã ta cũng dễ ghi hận nhất, chẳng qua vừa rồi phải cúi đầu trước mình vì tình huống thôi.
Hôm nay bị mất thể diện, chắc chắn gã ta sẽ không để yên, cũng không biết gã ta còn chuẩn bị thêm chiêu gì.
Quả nhiên, vừa vào phòng thì đã nghe thấy có người mỉa mai: “Từ Minh, được đấy tìm được chỗ dựa nhanh vậy à?”
Người lên tiếng là một con chó của Tôn mập, còn cầm dao găm chói lọi, thuộc loại dám lấy máu cho chủ nhân.
Triệu Nam Thiên không thèm nhìn hắn ta, quay sang kêu Tôn mập: “Đội trưởng Tôn.”
Tôn mập gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với thái độ của Triệu Nam Thiên.
Để bảo vệ quyền quy của mình ở phòng bảo vệ, gã kêu thuộc hạ chuẩn bị mấy con dao găm.
Chỉ cần ngoài mặt không có gì trở ngại là được, không đến lúc bất đắc dĩ lắm, gã cũng không muốn liều mạng một mất một còn với Triệu Nam Thiên.
Tên chó săn kia hừ lạnh, hắn ta còn cho rằng Triệu Nam Thiên bị khí thế của mình áp chế, vẻ mặt càng thêm kiêu ngạo.