Chương 1050
Nhìn võ nghệ vừa rồi của Triệu Nam Thiên không giống một người bình thường.
Tuyết Mai cảm thấy nghi ngờ, đồng thời còn quát lớn: “Giỏi, dám phá khách sạn của tôi, anh giỏi lắm!”
Triệu Nam Thiên lạnh nhạt nói: “Thế nào, cô không phục? Không sợ nói cho cô biết, tôi từng nhập ngũ mấy năm, bọn cóc ké này cũng không nhằm nhò gì với tôi cải”
Anh cũng không giấu giếm thân phận của mình, bởi vì nhất định phải tìm được một nguyên nhân hợp lý cho chuyện hôm nay, cho nên chỉ có thể nói ra ý đồ mình đến.
Huống chỉ, những người này có thể thông qua Cao Thanh Hương mà nhanh chóng tìm được anh.
Tất cả tư liệu đều có lập hồ sơ ở sở Khoa Học Kỹ Thuật, anh không sợ bị điều tra, hơn nữa đối phương căn bản không tra ra được cái gì.
So với che che giấu giấu, còn không bằng nói rõ cho đối phương biết!
Tuy rằng mạo hiểm, nhưng Triệu Nam Thiên không cho rằng họ có thể nhìn thấu được thật hư của anh trong khoảng thời gian ngắn.
Anh tự tin rằng, dưới tình huống không có sơ hở nào rõ ràng, cho dù đối phương có hoài nghỉ thì cũng không dám làm ra chuyện mưu sát quân nhân xuất ngũ ngay ở bên đường!
Nếu anh có bất trắc gì, chẳng khác nào để lộ thân phận.
Cho nên, trước khi chưa xác định thân phận của anh, Triệu Nam Thiên cho răng đối phương không dám tùy tiện ra tay.
Tuy như đang đặt cược, nhưng lại không thể không làm vậy!
Nếu tình cờ phát hiện sự tồn tại của Phyllis, so với tránh né, còn không bằng hoàn toàn quấy đục hồ nước Đông Châu này!
Trong lòng đã có chủ kiến, Triệu Nam Thiên nhanh chóng tiến lên.
Xách người đàn ông dẫn đầu lên, anh đấm thẳng một đấm vào giữa bụng nhỏ của đối phương!
Người đàn ông kêu rên một tiếng, ánh mắt càng thêm độc địa!
Triệu Nam Thiên cũng không để ý tới, trực tiếp lấy ra một cái ví tiền từ trên người anh ta, móc chứng minh nhân dân ra nhìn nhìn.
“Lương Sơn, tao nhớ mày đó, có thủ đoạn gì cứ việc nhắm vào tao này, nếu dám gây chuyện với bạn của tao, tao sẽ làm mày phải hối hận!”
Nói xong, Triệu Nam Thiên buông anh ta ra, đồng thời giãm thêm một chân, lại nên chứng minh nhân dân lên mặt anh ta.
Làm xong mọi chuyện, anh mang đầy ý cảnh cáo mà nhìn Tuyết Mai, sau đó mới xoay người rời đi.
Không hề kiêng nể, cũng không cần kiêng nể.
Kiêu ngạo tới cực điểm, cũng ngạo mạn đến cùng cực!
Ánh mắt Lương Sơn thật âm trầm, anh ta nhìn vào cameras rồi làm ra một động tác cắt cổ!
Sau khi ra cửa, cảm giác đau đớn như lưng bị kim chích vẫn không biến mất.
Bước chân của Triệu Nam Thiên rất vững vàng, anh có một ảo giác, giống như mỗi khi bước ra một bước, anh lại càng tới gần cánh cửa địa ngục!
Khoảng cách mấy chục bước ngắn ngủn, nhưng với anh lại như đang đi thăng bằng trên lưỡi dao.
Sắp đến trước cửa xe.
Anh không mở cửa. Từ hình ảnh phản quang của cửa kính, ánh mắt anh rốt cuộc cũng bắt được vị trí của đối phương.