Chương 1074
Triệu Nam Thiên hoàn toàn không có hứng thú với cuộc họp lớp này, cũng không đến nỗi phải đánh nhau, nếu không phải nể mặt Cao Thanh Hương anh đã sớm chuồn đi lâu rồi.
Cao Thanh Hương nghe không nổi nữa: “Lương Chí Viên, cậu nói những lời này là có ý gì? Nếu đã như vậy thì tôi xin phép ra về trước được không?”
Lương Chí Viễn vội vàng giải thích: “Đừng mà, Thanh Hương, tôi không phải là nhăm vào côi”
Cao Thanh Hương hỏi lại: “Vậy cậu nhằm vào ai? Đều là bạn cùng lớp với nhau chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi lại còn thể hiện thành kiến với người này người nọ, các cậu cũng thật là!”
Một đám nữ sinh cũng nhao nhao lên khuyên giải: “Được rồi, tất cả mọi người đều bạn cùng lớp của nhau, người một nhà bớt nói vài câu đi.”
Hoàng Nam thở dài, lúc này mới chậm rãi bình phục lại.
Có người đổi đề tài hỏi: “Lớp trưởng, bên kia cảu cậu còn có một chỗ trống, sao đến bây giờ còn chưa tới?”
“Đúng vậy, lớp trưởng của chúng ta đãi khách, ai dám không nể mặt mũi như vậy chứ?”
Hoàng Nam giải thích: “Đừng nói nhảm, vị trí kia là của Vương Huy.”
Nghe thấy cái tên này, gần như một nửa con mắt đều hướng về phía Cao Thanh Hương.
Khi đó Cao Thanh Hương cũng chưa có xinh đẹp như bây giờ vậy mà Vương Huy hết lần này tới lần khác theo đuổi cô suốt cả nửa học kỳ.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó Vương Huy đúng là có mắt nhìn nhưng mà thật đáng tiếc, không thể níu kéo được, bây giờ người ta đã hoa đã có chủ.
Có người hiếu kì: “Tôi nghe nói bây giờ Vương Huy đang làm ăn khá tốt đúng không?”
Hoàng Nam có chút tự đắc ý: “Một hồi nữa khi Vương Huy tới các cậu đừng có mà đắc ý, tôi thật sự rất vất vả mới mời được anh ta tới đây, người ta bây giờ là cấp lãnh đạo, phó cục trưởng đồn công anl”
Có người kinh ngạc: “Ái chà chà, Vương Huy đúng là quá tuyệt vời, bằng tuổi chúng ta mà đã có sự nghiệp đáng ngưỡng mộ như vậy?”
Hoàng Nam nhìn đồng hồ một chút: “Người ta đã sớm tới, đang ở ngay bên cạnh, chúng ta cùn tự họp lại một chỗ như thế này, chính là vì chiếu cố anh taI”
Có người phụ họa nói: “Lớp trưởng, mặt mũi cậu vấn là có tác dụng!”
Hoàng Nam rốt cục khôi phục một chút kiêu ngạo: “Tôi sang phòng bên cạnh hỏi thăm một chút, chờ cục trưởng Vương tới, chúng ta bắt đầu nhập tiệc!”
Chờ sau khi anh ta rời đi, bầu không khí trong căn phòng dần dần trở nên sôi động.
Triệu Nam Thiên đã sớm đem chuyện vừa rồi không bỏ vào đầu: “Tình cũ của cô đến rồi, còn không tranh thủ thời gian đi sang ngồi?”
Cao Thanh Hương trừng tròng mắt: “Triệu Nam Thiên, anh lại còn dám trêu tôi? Cái quái quỷ gì, đã không biết đường đến đúng giờ lại còn để mọi người chờ chờ đợi đợi, bây giờ lại còn bày ra cái mác lãnh đạo!”
Trong khi trò chuyện, Mộng Yên Lệ Lam giật giật: “Triệu Nam Thiên, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
Cao Thanh Hương bĩu môi, quay đầu cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm, nhưng lỗ tai vẫn để lại chô Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên rót cho nàng một chén trà: “Nói đi, muốn hỏi cái gì?”
Mộng Yên Lệ Lam giằng co một hồi, lúc này mới hỏi: “Năm đó trước khi tôi đi ra nước ngoài, có viết cho anh một lá thư anh có nhận được không?”
Triệu Nam Thiên sửng sốt một chút: “Lá thứ gì, cô gửi ở đâu?”
“Gửi đến địa chỉ nhà của anh.”