Suốt cả ngày, Tô Mục Tuyết đều bận rộn sứt đầu mẻ trán.
Nhất là đánh mất viện trợn của nhà họ Ngụy, lại thêm bên cung cấp hàng hoa tập thể gây khó dễ, khiến tình trạng của Tô Phong càng họa vô đơn chí.
Tuy nhiên cô lại như một chú chim nhỏ sung sướng, cuối cùng cũng thoát khỏi gông xiềng đã giam cầm mình mười hai năm, thậm chí không khí cũng trở nên ngọt ngào, tràn đầy hương vị của tự do.
“Đây là mục đích của cậu ư?” Dì Đào nhìn chằm chằm cuốn sổ đỏ trước mặt, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, những lời này không hè sai.
Triệu Nam Thiên mặc tây trang cao cấp trông hiên ngang hơn nhiều, ít nhất đủ để hù người khác.
Nếu không phải hiểu rõ thì bà ta cũng không thể liên hệ người đàn ông này với tên bảo vệ của vật nghiệp với nhau.
Nếu nhà họ Tô không suy tàn, bà ta cũng không phản cảm nam phượng hoàng như vậy, một con chó sài dễ dàng biết thỏa mãn sẽ dễ khống chế hơn là một con sói đói có dã tâm trong sự nghiệp.
Nhưng lúc này, dì Đào lại tràn ngập chán ghét đối với người trên bức ảnh.
Hiện giờ nhà họ Tô sắp sụp đổ, tên bảo vệ vô danh này lại là một ngọn núi chặn ngang trước mắt.
Không ai sẽ tiếp thụ một người đàn bà đã có chồng, nếu muốn liên hôn thì phải giải quyết Triệu Nam Thiên trước!
Tô Mục Tuyết khẳng định: “Bà cũng thấy rồi đấy, Triệu Nam Thiên rất tốt với tôi, chúng tôi cũng rất hạnh phúc, cho nên bà đừng nghĩ tới chuyện liên hôn nữa! Những việc khác tôi sẽ cố gắng phối hợp với bà, chỉ cần chúng ta hợp sức thì nhà họ Tô sẽ không sập đổ được đâu!”
Mặc dù tạm thời thoát khỏi phiền toái của nhà họ Ngụy, nhưng tương lai thì sao? Đây cũng là lý do khiến cô muốn tạm thời giữ cuộc hôn nhân này.
Chỉ cần cô còn nắm giữ giấy kết hôn thì dì Đào đừng hòng khống chế hôn nhân của cô!
Dì Đào xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói: “Vậy à? Vậy thì lần này coi như con thắng.
Nhưng… Con giận mẹ thì có ích gì?”
Tô Mục Tuyết chống tay lên bàn, ngang ngược hỏi: “Bà có ý gì?”
Ánh mắt dì Đào như điện, khí thế chỉ mạnh hơn Tô Mục Tuyết chứ không kém.
Bà ta mỉm cười cong mắt, nói thẳng vào tim đen: “Cha con đã dọn ra từ bệnh viện, về nhà tĩnh dưỡng, mặc dù còn chưa thể nói chuyện, nhưng ý thức coi như tỉnh táo.
Nếu con thật sự có bản lĩnh thì có dám dẫn cậu ta về nhà để ông ấy thấy người đàn ông mà con chọn không?”
Thấy Tô Mục Tuyết không nói lời nào, dì Đào buồn cười hỏi: “Sao? Con sợ hả?”
“Ai sợ? Về thì về!”
Thoáng chốc đã tới giờ tan tầm.
Triệu Nam Thiên vừa trở về phòng bảo vệ thì chiếc Audi màu trắng của Tô Mục Tuyết cũng đồng thời xuất hiện chỗ miệng cống.
Phong ba tối qua không nhỏ, cũng có không ít lời đồn đãi về Triệu Nam Thiên và Tô Mục Tuyết.
Một người là tổng giám đốc xinh đẹp tài sản mấy trăm tỷ, một người là bảo vệ khu nhà ăn bữa hôm lo bữa mai, nhìn kiểu gì cũng không thể liên hệ hai người này với nhau.
Nhất là Tôn mập, nhìn Triệu Nam Thiên bằng ánh mắt tràn ngập ghen tỵ với hâm mộ.
Tô Mục Tuyết không phải là người phụ nữ bình thường, chẳng những xinh đẹp mà vóc dáng gợi cảm càng khiến người ta thèm nhỏ dãi, quan trọng nhất là cô ấy là con gái nhà họ Tô.
Mặc dù mấy năm nay nhà họ Tô dần suy sút, nhưng lạc đà gầy còn mập hơn ngựa, chỉ cần trở thành con rể của nhà họ Tô thì dù phải ở rể cũng được một bước lên trời, thành công chen chân vào giới thượng lưu.
Rốt cuộc tên này có tài gì đức gì mà lại có thể dây dưa với hai vị nữ thần của Giang Uyển cùng một lúc?
Từ Minh cũng chọc sau lưng anh, nháy mắt nói: “Anh Thiên, chị dâu tan tầm kìa.”
Triệu Nam Thiên vẫn còn nhớ lại ngày hôm qua, nhất là lúc trở mặt với nhà họ Ngụy, Tô Mục Tuyết tỏ thái độ một cách cứng rắn khiến anh rất hưởng thụ.
Trong lòng anh, mặc dù thân phận của hai người khác nhau như trời với đất, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Nếu không, hôm qua cô ấy sẽ không bảo vệ mình như vậy.
Lại thêm chìa khóa được để trên bàn khiến anh nhìn Tô Mục Tuyết cũng có mấy phần mong chờ.
Có lẽ là lòng hư vinh của đàn ông quấy phá, Triệu Nam Thiên ma xui quỷ khiến vươn tay, cũng nở nụ cười coi như bình thường.
Kết quả là Tô Mục Tuyết chẳng buồn nhìn anh, chiếc Audi trắng lướt qua bên cạnh anh, thậm chí không giảm tốc độ, không thèm hạ cửa kính xe trước.
Bầu không khí xấu hổ, bàn tay của Triệu Nam Thiên cứng đờ giữa không trung, nụ cười cũng cứng đờ, cảm giác vô cùng xấu hổ này khiến anh chỉ muốn tìm hố đất chui vào.
Chẳng lẽ đều là ảo giác của anh? Hôm qua chỉ là lợi dụng thôi? Phong ba trôi qua, hai người lại trở thành người lạ?