Chương 1109
Mặc dù đã vào đêm, nhưng trên phố vấn thỉnh thoảng nhìn thấy mấy người qua lại.
Triệu Nam Thiên thấy có người liếc mắt nhìn về phía này, căng da đầu nói: “Hay chúng ta về nhà trước nhé? Anh chắc chắn sẽ giải thích chuyện này rõ ràng từ đầu tới cuối!”
Tô Mục Tuyết lại trào phúng: “Về nhà sao? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh thức dì? Anh cảm thấy chuyện này vinh quang lắm hả?”
Triệu Nam Thiên nói không lại cô nên dứt khoát im miệng.
Tô Mục Tuyết tiếp tục nói: “Được đấy, trong lớp có mỗi hai người đẹp, vậy mà ai nấy đều vây quanh anh! Có phải anh cho rằng mình rất lợi hại không? Có phải cực kỳ có cảm giác thành tựu?”
Triệu Nam Thiên gãi đầu: “Xem em nói kìa, anh là loại người này sao?”
Nói xong câu này, anh định nắm lấy tay Tô Mục Tuyết.
Tô Mục Tuyết lại hất anh ra: “Cút ngay, đừng chạm vào eml”
“Triệu Nam Thiên, chẳng phải anh muốn biết hôm nay em tới đây làm gì à?”
“Vậy em sẽ nói cho anh biết!”
“Hôm nay em tới đây là vì muốn nói cho đám bạn học kia của anh biết, Triệu Nam Thiên anh là người đã có gia đình.”
“Muốn tìm đám bạn không nên nết của anh để rượu chè đàn đúm ấy, vậy cũng phải kiềm chế đúng chừng mực cho eml”
“Những hồng nhan tri kỷ chưa dứt tình với anh cũng tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ vào!”
Triệu Nam Thiên tức thì sửng sốt, không phải anh chột dạ, mà hiếm khi thấy cô cường thế như thế này trong mối quan hệ của hai người.
Tô Mục Tuyết thở chậm lại một hơi: “Triệu Nam Thiên, tính cách con người em là thế đấy, trước kia chưa để ý thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ nếu anh còn trêu chọc em nữa, vậy đừng trách em do dựt”
“Em rất mạnh mẽ, bất kể trong sự nghiệp hay trong cuộc sống, về mặt tình cảm lại càng như vậy.”
“Nên hiện tại anh hối hận còn kịp đấy!”
Triệu Nam Thiên tiêu hóa một một lúc lâu, bấy giờ mới thử thăm dò hỏi: “Chuyện đó… có phải em đang ghen không?”
Tô Mục Tuyết trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh tưởng bở vừa thôi!”
Nói xong, cô quay đầu rời đi.
Cuối cùng EQ của Triệu Nam Thiên cũng quay lại quỹ đạo, anh nhanh chóng đuổi theo, không nói gì ôm lấy cả người cô.
Tô Mục Tuyết kinh ngạc hô lên một tiếng, hai tay chống trên ngực Triệu Nam Thiên: “Anh điên à, làm gì thế?”
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chặp hai mắt cô: “Em yêu, anh sai rồi, sau này cho dù là bạn học nữ hay đồng nghiệp đi chăng nữa, anh cũng sẽ giữ khoảng cách hơn ba mét với họ. Sau này nếu những buổi gặp thế này, có thể từ chối được thì anh chối hết, không được thì sẽ xin chỉ thị của em trước!”
Tô Mục Tuyết hừ một tiếng: “Ai thèm chứt Anh thân thiết với ai là quyền tự do của anh, em cũng không muốn bị người ta nói là dữ như cọp đâu.”
Triệu Nam Thiên cũng dần hiểu được bí quyết khi ở chung với Tô Mục Tuyết, da mặt càng dày càng tốt.
Dù cô có xảo quyệt thế nào, nói móc ra sao, chỉ cân da mặt anh đủ dày là được.
Nghĩ vậy, anh bắt đầu cười nói: “Đừng nói lung tung như thế, trên đời nào có cọp mẹ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như em? Cho dù thật sự là cọp, vậy anh đây cũng chấp nhận!”