VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!

Chương 1132

“Nhưng các người thì sao?”

“Nghỉ ngờ đủ thứ, đùn đẩy, tranh công đoạt lợi, tư lợi ích kỉ!”

Nói xong, ánh mắt anh nhìn về phía Tần Trạch: “Tổng bí thư Tần, anh nói trách nhiệm với tôi ư? anh muốn tôi gánh trách nhiệm gì?”

“Bạch Thảo Phương, cô ấy là thành viên của Cửu Vinh, đấu tranh chống tội phạm, cung cấp tình báo, giúp đỡ cảnh sát các anh phá án, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của cô ấy, anh muốn tôi chịu trách nhiệm gì đây? Tôi có thể cho gánh vác trách nhiệm gì cho mấy người?”

Tâm mắt anh lại xoay chuyển: “Tham mưu Huống, cô là tham mưu của hành động tác chiến lần này, những chuyện này hắn phải do cô cân nhắc, cô không suy xét những chuyện đó, chẳng lẽ còn muốn tôi tới nhắc nhở sao?”

“Bạch Thảo Phương, điều kiện khách quan đã đặt ở đây rồi, cô ấy chính là người thực hiện phương án tốt nhất lần này, cô có quyền gì để chối bỏ nó? Chẳng lẽ vì một mình cô ta mà cô làm tăng độ nguy hiểm và thất bại của toàn bộ nhiệm vụ sao?”

Ánh mắt tiếp tục lưu chuyển: “Còn về thủ lĩnh Lục, đối thủ là tổ chức Phyllis, không ai có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối cả, chẳng lẽ trong mắt cô chỉ có sự an toàn của Bạch Thảo Phương, những nhân vật nhỏ như chúng tôi đáng bị cuốn vào, đáng đi chịu chết sao?”

Cuối cùng, thậm chí Triệu Nam Thiên cũng lười nhìn bọn họ.

“Tôi đi hút điếu thuốc rồi ngủ một giấc, dù sao nhiệm vụ này cũng không liên quan đến tôi, các người cứ cãi nhau tiếp đi”

Nói xong, anh kéo ghế ra, không quay đầu rời khỏi phòng họp.

Trên hành lang, Triệu Nam Thiên đốt một điếu thuốc.

Hút được một nửa, bả vai bị người khác võ một cái: “Cho tôi một điếu!”

Triệu Nam Thiên quay đầu lại, là Đường Bảo Khiết.

Đường Bảo Khiết nhận lấy điếu thuốc, một lúc lâu mới lặng lẽ nói: “Vừa rồi anh măng không sai, đúng là chúng tôi đã nghĩ quá nhiều.”

Triệu Nam Thiên tự giễu cười: “Đừng, một dân thường như tôi nào dám măng mấy người chứ? Chốc nữa mấy người tìm lý do nào đó bắt tôi lại, dù khóc cũng không có chỗ nào nói lí 3 ca.

Đường Bảo Khiết cười trêu chọc: “Anh là dân chúng bình thường á? Tiết lộ cho tôi chút đi, lúc nấy anh cho Huống Tuyết Linh gọi điện thoại tới đâu thế, người kiêu căng như cô ta mà cũng không dám động đến anh!”

Triệu Nam Thiên trâm mặc không nói gì.

Đường Bảo Khiết bỗng nói: “Triệu Nam Thiên, anh có thể bảo đảm sự an toàn cho sư tỷ không? Tôi đang nói…cố gắng!”

Không đợi Triệu Nam Thiên mở miệng, cô ta đã bổ sung: “Đừng có nói đạo lý lớn đó với tôi, tôi biết, những người gia nhập hành động lần này đều gặp nguy hiểm, nhưng sự nguy hiểm của sư tỷ tuyệt đối gấp mười lần mọi người, thậm chí gấp trăm lần!”

“Không nói đến thân phận của sư tỷ, cô ấy cũng là người bạn tốt nhất của tôi, tôi chỉ muốn dùng thân phận bạn bè cầu xin anh hãy cố gắng chú ý đến cô ấy giúp tôi, được không?”

Triệu Nam Thiên lạnh nhạt đáp lại: “Hôm vào tổ đã nói rồi, tôi tham gia vào nhiệm vụ này chỉ vì giúp đỡ Tiểu Ngũ, bảo đảm cậu ấy an toàn mà thôi.”

“Cô chưa thèm hỏi gì đã kéo tôi đến tổ hành động để truy bắt Phyllis, suýt nữa còn bị bà chăn Huống Tuyết Linh kia bắt lại, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đấy, ngươi bây giờ cô lại muốn tôi gia nhập ư?”

Thấy Đường Bảo Khiết há miệng, anh trực tiếp xua tay: “Không cần khuyên tôi, tôi sẽ không suy nghĩ đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi