Một trong số bọn họ thì đang nấu cháo điện thoại với bạn gái của mình.
Còn một người khác thì đang chơi Liên Minh Huyền Thoại trên điện thoại di động của mình.
Triệu Nam Thiên cũng không khách sáo với bọn họ.
Anh rửa mặt rồi lập tức lên giường.
Hai nhân viên bảo vệ kia nhìn nhau một cái, ánh mắt khinh miệt chợt lóe qua.
Nhưng ánh mắt này không phải nhằm vào Triệu Nam Thiên, mà bọn họ chỉ đơn giản là đang biểu thị sự bất mãn với Tôn mập mạp.
Lúc đầu, bọn họ còn đang định ngày mai sẽ đi theo Triệu Nam Thiên rồi làm việc qua loa thôi.
Nhưng mà thật không ngờ rằng, khi bọn họ đang định ra oai với người bỏ bê công việc này mà ngay cả một câu nói anh vậy mà lại không nói ra nửa chữ?
Sau đó, bọn họ cũng không còn suy nghĩ đến chuyện này nữa.
Đúng lúc bọn họ vừa được phát lương, cho nên bọn họ còn đang suy nghĩ xem mai có đi đút lót cho Tôn mập mạp hay không?
Sở dĩ bọn họ bị Tôn mập mạp nhắm vào, cũng không phải là do năng lực không đủ, mà là do bọn họ biếu tặng gã ta chưa đủ.
Dựa theo cấp bậc, bọn họ phải dành ra một phần tiền lương để biếu cho Tôn mập mạp, đây là một quy tắc ngầm trong bộ phận an ninh của bọn họ.
Trước kia bọn họ không phục, nhưng bây giờ lại không có cách nào khác.
Nếu như bọn họ không làm theo ý Tôn mập mạp thì mấy người bọn họ cũng chỉ có thể đi vào con đường đen đủi cùng Triệu Nam Thiên mà thôi.
Mặc dù bọn họ cũng không biết sự thật của chuyện trộm cắp trong công trường của mình, nhưng bọn họ cũng có thể đoán ra được một chút manh mối.
Nếu đây thực sự là một chuyện tốt thì đời nào lại đến lượt của bọn họ chứ?
Triệu Nam Thiên cũng mặc kệ bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Dù sao anh cũng đã cho bọn họ cơ hội rồi, nếu bọn họ không tự biết quý trọng thì sau này bọn họ sẽ hối hận.
Mà đến lúc đó, anh cũng sẽ tính toán nợ nần rõ ràng mà tuyệt đối không lương tay với bất kỳ ai.
Suy nghĩ một lúc thì cơn buồn ngủ ụp tới nhưng anh lại bị một tin Wechat đánh thức.
Sau khi Triệu Nam Thiên trở về Đông Châu đã lập tức đổi điện thoại.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì anh cũng chỉ có thêm hai người bạn tốt, một là Thư Trúc, một là Mạnh Nhã.
Mặc dù Tô Mục Tuyết cũng có số điện thoại của anh, nhưng với quan hệ hiện tại giữa hai người, anh nghĩ cô sẽ không nhắn tin cho anh đâu.
Từ khi anh chia tay với Thư Trúc thì anh đã bị cô ta cho vào danh sách đen rồi, cho nên người gửi tin nhắn đến chắc chắn không phải là cô ta.
Anh cầm điện thoại lên rồi nhìn, quả nhiên là tin nhắn của Mạnh Nhã.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có một câu hỏi: “Vết thương trên người đã tốt hơn chữ?”
Lúc này, sự dịu dàng của người phụ nữ họ Mạnh và sự lạnh lùng, vô tình của người phụ nữ họ Tô lại càng trở nên tương phản một cách rõ rệt hơn.
Khi Triệu Nam Thiên đặt tay vào bàn phím và đang định trả lời thì tin nhắn thứ lại được gửi tới: “Tôi gửi tin nhắn muộn như này sẽ không bị cô Tô biết được chứ?”
“Tôi đang ở ký túc xá.” Triệu Nam Thiên còn đính kèm một biểu cảm bĩu môi.
Một lúc sau, tin nhắn thứ ba được gửi đến: “Để giặt quần áo cho anh, bàn tay của tôi đã giặt đến đau rồi đây.”
Ngay sau đó, có một bức ảnh được gửi đến.
Triệu Nam Thiên mở bức ảnh đó ra xem, bỗng nhiên hô hấp của anh lại có vẻ chậm lại.
Trên bức ảnh là một bàn tay mềm mại, mảnh khảnh và nhỏ nhắn.
Năm ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, đầu ngón tay hơi đỏ bừng, làn da trắng nõn nổi lên chút huỳnh quang nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy một vẻ đẹp có chút mỏng manh.