VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Tô Mục Tuyết như nghe thấy một trò đùa vô cùng buồn cười: “Không có ý tốt với tôi sao? Chuyện của tôi và anh ta thì có liên quan gì đến anh chứ.

Nếu tôi mà ngủ với anh ta thì chí ít tôi vẫn có thể lấy được cái hạng mục ba nghìn bốn trăm tỷ kia.

Nhưng ngủ với anh, ngoại trừ việc tôi bị cả nhà khinh thường thì tôi còn có thể nhận được cái gì hả?”
Ngọn lửa tức giận vô danh mà Triệu Nam Thiên đang cố gắng kìm nén còn chưa kịp bùng lên một lần nữa đã bị một chậu nước lạnh làm cho hoàn toàn tắt ngóm: “Chẳng lẽ cô thực sự cho rằng, cô có thể dựa vào mối quan hệ hiện tại của hai chúng ta mà tùy ý chỉ tay chỉ chân với tôi sao?”
“Hai chúng ta cũng đã nói rõ ràng rồi, một tháng, anh và tôi cùng nhau diễn kịch mà thôi.

Tối nay anh trúng gió sao? Chúng ta chỉ là đang diễn kịch mà thôi, anh có hiểu không? Chẳng lẽ anh thực sự coi mình là con rể nhà họ Tô?”
Trong lòng Triệu Nam Thiên chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Mà Tô Mục Tuyết vẫn không chịu buông tha: “Anh đừng quên, anh cũng chỉ là một tên bảo vệ nhỏ nhoi mà thôi.


Nếu không phải là có sự hiểu lầm đêm đó thì cả đời này, anh cũng không có tư cách mà đứng trước mặt tôi.”
Ngoài dự tính, sắc mặt của Triệu Nam Thiên lại rất bình tĩnh: “Những lời mà cô vừa nói đều là thật lòng sao?”
Tô Mục Tuyết thừa nhận: “Không sai.

Quan hệ trước đây của chúng ta cùng lắm cũng chỉ được gọi là bạn bè cùng chung hoạn nạn mà thôi.

Nếu như trước đây tôi có làm anh hiểu lầm thì tôi vô cùng xin lỗi anh.

Bây giờ, tôi muốn nhắc lại một lần nữa, chúng ta chỉ là một cặp vợ chồng giả.

Cho nên, chuyện của tôi cũng không cần anh phải quan tâm.

Cho dù tôi và Ngụy Bắc Minh có chuyện gì, thì cũng không đến lượt anh đến đây mà chiếm lợi.

Còn nữa, quan hệ của anh và Thư Trúc thế nào thì cũng là chuyện của anh.

Tôi hoàn toàn không quan tâm.
Bây giờ, anh mau cút khỏi đây cho tôi.”
“Được.”
Triệu Nam Thiên gật đầu, xoay người, đóng cửa, anh cũng không để lại bất kỳ một lời nói thừa thãi nào.
Ầm!
Cánh cửa đóng lại!
Tô Phỉ sửng sốt một lúc.


Những lời mà cô vừa nói đều là do cô quá tức giận.

Đương nhiên là cô cũng biết tên họ Mã kia không phải là loại người gì tốt đẹp, cô cũng biết Triệu Nam Thiên đang lo lắng cho mình.
Hơn nữa, để giải quyết đống phiền toái kia cũng có rất nhiều cách khác nhau.

Nhưng cứ hết lần này tới lần khác anh lại lựa chọn một cách ngu xuẩn nhất.
Chuyện này làm cho những nỗ lực của bọn họ trong vài ngày qua cứ vậy mà lãng phí cũng không nói, nhưng quan trọng hơn là khiến cho tình hình của công ty lại trở nên càng tồi tệ hơn.
Tô Mục Tuyết cố ý nói ra những lời đó, cũng là vì cô đang giận anh.
Nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Triệu Nam Thiên, cô lại không hề cảm thấy thoải mái chút nào.

Ngược lại, tâm trạng của cô còn buồn bã hơn, miệng cô cũng không ngừng lẩm bẩm.
“Tôi bảo anh đi là anh lập tức đi ngay.

Sao vừa rồi tôi cũng không thấy anh nghe lời như vậy chớ? Mà tôi nói gì anh cũng tin sao? Chẳng lẽ anh thực sự không tự giải thích cho bản thân mình hay sao?”
Tô Mục Tuyết càng nghĩ càng thấy buồn.

Lúc này, cô rơi vào mâu thuẫn mà chính cô cũng không thể hiểu được.


Một lúc lâu sau cô cũng không thể tự mình thoát ra được.
Triệu Nam Thiên cứ thế mà đi một cách vô định ra khỏi khu nhà đó.

Nhìn dáng vẻ anh lúc này trông vô cùng thoải mái, nhưng khi anh đi ra đến đầu đường, cái cảm giác ủy khuất và cô độc trong lòng cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.
Anh châm một điếu thuốc rồi và một người nào đó để cùng nhau uống rượu.
Anh lấy điện thoại di động ra định gọi Từ Minh đi ra, nhưng cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại gọi điện thoại cho Mạnh Nhã.
“Gì thế? Sao giờ này anh còn gọi điện cho tôi, anh không ngủ vào ban đêm?” Người phụ nữ ở đầu bên kia của điện thoại dường như đã đi ngủ rồi.

Giọng nói vừa có chút tức giận vừa có sự lười biếng.

Mà giờ phút này nghe như tiên nhạc.
Triệu Nam Thiên nhìn thời gian một chút, còn không phải sao, bây giờ cũng sắp mười hai giờ rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi