Còn giả vờ tiêu sái cái gì?
Đáng để bỏ phí tiền như vậy sao?Triệu Nam Thiên đứng ven đường đợi nửa ngày, hút liên tục ba điếu thuốc nhưng ngay cả một chiếc xe taxi cũng không thấy.
Thỉnh thoảng có thể thấy mấy chiếc xe tư nhân, căn bản bọn họ không để ý tới anh đang vẫy tay.
Triệu Nam Thiên nhìn nhìn đồng phục bảo vệ trên người, sau đó suy nghĩ trở nên rõ ràng.
Có thể sống ở nơi này đều là người có tiền, đoán chừng sẽ đều có người nào ngồi taxi.
Về phần những người có tiền kia sao có thể để một tên bảo vệ như anh lên xe?
Triệu Nam Thiên xoay người xuống núi.
Anh tình nguyện đi bộ mấy giờ cũng không muốn trở về xem sắc mặt Tô Mục Tuyết.
Mới vừa đi được vài bước, một chiếc xe chở khách loại nhỏ lái tới.
Không đợi anh vẫy chào, chiếc xe này đã chủ động ngừng sát trước mặt anh.
Từ ghế lái phụ có xuống người đàn ông bước xuống, thân thể anh ta rất cường tráng, mặc áo lót đen, giữ đầu đinh.
Mấu chốt nhất là vết sẹo trên mặt anh ta.
Tướng mạo rất hung ác, thuộc về loại không cần lên tiếng vẫn có thể hù đứa bé khóc rống.
“Mày chính là Triệu Nam Thiên?” Anh ta liếc mắt nhìn hỏi.
Thấy Triệu Nam Thiên gật đầu, lúc này anh ta mới không nhịn được phất phất tay.
Cửa xe trượt mở, trên xe lại có năm người đàn ông cường tráng nhảy xuống, nguyên một đám uy vũ hữu lực, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.
Triệu Nam Thiên ngậm điếu thuốc nói, “Mày là ai?”
“Tao là cha mày, đến để dạy dỗ đứa con chó chết là mày một chút!”
Người đàn ông vung tay lên, mấy tên tay chân lao đến.
Triệu Nam Thiên hơi giận.
Mới vừa rồi anh bị Tô Mục Tuyết châm chọc khiêu khích chế nhạo một phen, hiện tại lại bị người mắng ngay trước mặt.
Cảm giác không thoải mái trong lòng lập tức bộc phát ra!
Vừa cười lạnh anh vừa đạp ra ngoài.
Tên lưu manh xông lên trước nhất không kịp tránh, bụng dưới trúng một cước.
Một cước này của Triệu Nam Thiên có lực không nhỏ, cả người tên lưu manh kề sát đất trượt ra ngoài.
Chờ khi tên lưu manh lại đứng lên, miệng gã ta đã bị mài hỏng, răng cũng rớt mất mấy viên, trong miệng đều là máu tươi.
Triệu Nam Thiên thấy thế nhếch miệng cười, sảng khoái!
Tên mặt thẹo ném tàn thuốc xuống đất, “Lấy vũ khí!”
Lập tức có người chạy tới mở cốp sau xe, xách túi da rắn ném xuống, bên trong chứa đầy ống tuýp, gậy gỗ còn có dao bầu.
Triệu Nam Thiên siết chặt quả đấm đón lấy gậy gộc của mấy tên côn đồ.
Những tên côn đồ này đều không phải loại lương thiện, mỗi tên đều nhắm thẳng vào vị trí yếu hại trên người anh, hiển nhiên bọn chúng mang theo ý muốn giết người!
Triệu Nam Thiên cứng rắn đối kháng một hồi sau đó nhân cơ hội đoạt lấy một cây đoản côn, trở tay quật ngã một người, đồng thời phía sau lưng anh cũng đã trúng một đao, đau rát!
Mấy tên côn đồ còn lại đồng loạt vây lên, kết quả cây đoản côn trong tay Triệu Nam Thiên như mọc mắt.
Mỗi lần anh ra tay tất sẽ có một tiếng hét thảm vang lên!
Gần như chỉ trong nháy mắt anh đã quật ngã một mảnh.
Tên mặt thẹo mắng: “Mẹ nó, một đám rác rưởi, mau chóng tránh hết ra cho ông đây!”
Vừa nói chuyện gã ta vừa xoay tròn côn sắt trong tay đập xuống!
Triệu Nam Thiên phất tay cản ngang, không ngờ lực đạo của tên mặt thẹo cũng không nhỏ.
Côn gỗ trong tay anh không thể chịu được nguồn lực lượng này, vang lên tiếng đứt gãy!
Triệu Nam Thiên cắn răng nhịn cảm giác đau đớn xuống, một đấm đánh vào bụng dưới của tên mặt thẹo.
Hiển nhiên tên mặt thẹo không thể nhịn đau được, mặt gã ta xanh mặt, côn sắt trong tay rớt xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Không đợi gã ta xoay người nhặt lên đã bị một cước của Triệu Nam Thiên đá văng!
Triệu Nam Thiên đi tới trước vài bước, giẫm lên lồng ngực anh ta hỏi, “Nói đi, ai sai mày tới?”
Lúc hỏi ra câu này, đồng thời trong lòng Triệu Nam Thiên đã hiện lên bóng dáng vài người.
Ngụy Bắc Minh, Hạ Như Ngọc?
Hay hoặc là Tô Mục Tuyết!