VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Tô Mục Tuyết bá đạo nói: “Bây giờ, xuất hiện trước mặt tôi ngay lập tức!”
Triệu Nam Thiên khó chịu.

Dựa vào đâu mà cô bảo tôi đi thì tôi phải đi? Anh từ chối: “Tôi ngủ rồi, có chuyện gì để mai nói.”
“Tôi cho anh năm phút! Nếu anh không tới thì đừng hối hận!” Sau đó tiếng báo bận vang lên trong di động.
Mẹ nó! Triệu Nam Thiên tức điên người, suýt nữa ném di động ra ngoài, kìm nén lửa giận, cuối cùng vẫn bại trận.
Lúc gõ cửa, anh còn suy nghĩ có phải kiếp trước mình nợ cô ta không? Mặc từng nói sẽ chịu trách nhiệm với cô ta, nhưng anh sẽ không nhường nhịn vô điều kiện mãi! Nếu hôm nay cô ta không xin lỗi mình thì chuyện này sẽ không xong đâu! Chẳng những âu yếm với gã đàn ông khác ngay trước mặt mình mà còn nói những lời tuyệt tình như thế, thật sự cho rằng anh không có tính tình hay sao? Cùng lắm thì mỗi người một ngả, có gì đặc biệt hơn người chứ? Không chỉ vậy, hôm nay mình còn phải nói rõ ràng với cô ta.


Anh có thể chịu đựng tất cả mọi thứ, nhưng không thể chịu được bị cắm sừng.
Cửa mở ra, Triệu Nam Thiên chuẩn bị đầy bụng ngôn từ, kết quả còn chưa mở mồm đã tịt ngòi.

Tô Mục Tuyết còn chưa thay quần áo, chỉ khoác áo vest màu trắng trên vai, hơn nữa mái tóc rối bù, người toàn mùi rượu, đã thế đôi mắt còn đỏ ửng, hốc mắt bầm tím, rõ ràng là mới khóc, hơn nữa còn khóc rất nhiều.

Triệu Nam Thiên không thể phát giận, lời nói đến miệng đổi thành một câu nghi vấn: “Cô khóc à?”
Nghe xong, Tô Mục Tuyết không kìm nén nổi tủi thân.
“Ai cần anh lo!” Cô quay mặt đi, cắn môi, mở to mắt không muốn cho nước mắt chảy ra, vẻ mặt tủi thân nào còn tư thái của tổng giám đốc bá đạo thường ngày? Một khi nữ thần cao quý hơn người rơi xuống phàm trần thì e rằng sẽ không có bất cứ người đàn ông nào có thể ý chí sắt đá, ngay cả Triệu Nam Thiên cũng không ngoại lệ.

Nhất là đối mặt với Tô Mục Tuyết lúc này, cho dù bách luyện cương cũng hóa thành nhiễu chỉ nhu.
Tô Mục Tuyết nhường đường, đi vào phòng khách, khoanh chân ngồi trên sofa: “Tay anh bị sao vậy?”
Triệu Nam Thiên giải thích bậy bạ: “Không sao, buổi tối có mấy tên du côn tới quấy rối, bị tôi dạy cho một bài học.
Lúc này anh mới thấy một chai rượu vang đặt trên bàn trà, đã uống gần hết.

Anh kinh ngạc hỏi: “Sao cô uống nhiều rượu vậy?”
“Không vui.” Tô Mục Tuyết nói, còn trừng anh.


Triệu Nam Thiên buồn bực, cô không vui thì liên quan gì tới tôi? Đêm nay người bị mắng là tôi, cho dù không vui thì cũng là tôi không mui mới đúng.

Nhưng thấy vẻ mặt mềm mại của Tô Mục Tuyết, anh lại không thể nói được gì, chỉ ấp úng nhắc nhở: “Sau này đừng uống rượu một mình, rượu vào thương thân.”
“Tôi lại không có bạn bè gì.” Tô Mục Tuyết ôm vai, cánh mũi mấp máy khiến người ta thương tiếc.

Nhưng Triệu Nam Thiên không tin, nữ thần Tô mà không có bạn bè ư? Đừng đùa!
Thấy anh nghi hoặc, Tô Mục Tuyết tự giễu: “Trong thương trường làm gì có bạn bè chân chính.

Với tình huống hiện tại của nhà họ Tô, đám người kia chỉ ước gì được cách tôi thật xa.


Cho dù thật sự có người uống rượu với tôi thì một cũng là muốn nhìn trò hề của tôi, muốn đạp tôi dưới đất, hai là loại người như tổng giám đốc Mã, muốn lôi tôi lên giường.”
Nhắc tới chuyện này, Triệu Nam Thiên lại phiền lòng: “Nếu cô biết tổng giám đốc Mã không phải là thứ tốt lành gì thì tại sao còn cho anh ta cơ hội?”
Tô Mục Tuyết bình tĩnh hỏi lại: “Không thì tôi phải làm sao đây? Anh ta nắm giữ một dự án lớn, đủ để giải quyết tình huống hiện tại của Tô Phong, tôi nào dám đắc tội anh ta!”
“Nhưng…”
Tô Mục Tuyết ngắt lời: “Nhưng cái gì? Anh cho rằng tôi thật sự không tự ái sao?” Cô vừa nói vừa lấy một thứ trong túi xách ném ra.

Triệu Nam Thiên nhận lấy nó, bình xịt hơi cay, chẳng lẽ mình đã hiểu nhầm cô ấy? Mặc dù đã có phỏng đoán, nhưng anh vẫn hỏi: “Chẳng phải cô không dám đắc tội anh ta sao? Chuẩn bị thứ này làm gì?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi