Nếu hai anh em đã nói đến mức này, thì anh cũng không muốn giấu diếm nữa.
Triệu Nam Thiên biết anh cả đang lo lắng chuyện gì, vội vàng giải thích: “Anh cả, anh yên tâm, không ăn trộm không cắp, là tiền chính đáng!”
Anh cả lại hỏi: “Có phải là cô Tô cho em mượn không?”
Triệu Nam Thiên biết, nếu hôm nay mình không giải thích rõ ràng, thì với tính cách của anh cả nhất định sẽ không bỏ qua, nên anh dứt khoát gật đầu.
Anh cả cũng không dễ lừa: “Đây là một số tiền lớn, sao người ta lại dám cho em vay?”
Triệu Nam Thiên vò đầu nói: “Tình cảm của bọn em rất tốt, đã bàn đến chuyện cưới xin rồi.
”
Anh cả thở dài: “Tiểu Thiên, tuy trong 5 năm đi lính em rất ít về nhà, nhưng anh cả biết em có tài, nếu không thì viện trưởng Hoàng cũng sẽ không tự mình cầm dao mổ chính cho mẹ, nhưng có một việc, cho dù thế nào thì em cũng phải nghe anh!”
Thấy anh cả nghiêm túc, Triệu Nam Thiên gật đầu: “Anh cả, anh nói gì em cũng nghe theo anh.
”
Anh cả dặn dò: “Anh cả biết, gia đình nhà cô Tô không bình thường, vừa nhìn đã biết là nhà cao quý, cô gái này hiền lành, anh cả không nói thêm gì, nhưng nếu như người của nhà họ Tô vì chuyện này mà làm khó em, thì em nhất định phải nói cho anh, cho dù anh cả phải bán nhà, cũng không cho em đến ở rể!”
Trong lòng Triệu Nam Thiên chua xót, với quan hệ của anh với Tô Mục Tuyết, đừng nói nhà họ Tô không thừa nhận, ngay cả cửa của Tô Mục Tuyết anh cũng bước không qua, nói khó nghe chút thì anh còn không bằng người ở rể.
Nhưng nói những lời này ra sẽ khiến anh cả lo lắng, anh không thể làm gì khác hơn là nói dối: “Anh cả anh yên tâm, anh còn không biết tính của em sao?”
Trong lúc hai anh em nói chuyện, chị dâu đã mua hoa quả về.
Chị ấy liếc mắt một cái nói: “Người anh cả như anh cũng thật là, có chuyện gì mà không thể vào trong nói? Mà phải lôi kéo Tiểu Thiên đứng ngoài cửa!”
Triệu Nam Thiên vào phòng bệnh nói chuyện với mẹ một lát, mãi đến khi mẹ ngủ, anh lại giúp bà đắp kín chăn.
Chị dâu gọt một quả táo, đưa cho Triệu Nam Thiên rồi hỏi: “Tiểu Thiên, hôm nay cô Tô có đến không?”
Triệu Nam Thiên cũng không chắc chắn, không thể làm gì khác hơn là giải thích với chị ấy: “Em cũng không rõ, công việc của cô ấy có chút bận.
”
“Đúng rồi, lần trước chị đã muốn hỏi cậu, cô Tô thật sự rất giỏi, lần trước cô ấy nói với chị, là cô ấy đang làm trong tập đoàn nhà họ Tô, đây là công ty lớn, cuối cùng là cô ấy đang làm việc gì?” Mặc dù chị dâu tò mò, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Triệu Nam Thiên mơ hồ nói: “Quản lý tài chính.
”
Chị dâu bừng tỉnh: “Làm hành chính à? Chẳng trách lại giỏi như thế! Chắc ít nhất cô ấy cũng có quyền lực nhỉ?”
Triệu Nam Thiên gật đầu, anh còn đang lo lắng sẽ nói tiếp như nào, thì đúng lúc đoàn người bác sĩ ngooại khoa đến kiểm tra phòng, Thôi Phong và Thư Trúc cũng ở trong đó.
Thôi Phong có ý định nịnh bợ, lôi kéo Triệu Nam Thiên nói hồi lâu, mãi đến khi viện trưởng Hoàng xuất hiện, anh ta mới bỏ qua.
Sau khi kiểm tra một lát, lại có ý tá đến truyền dịch, chuẩn bị lần cuối cùng trước khi phẫu thuật.
…
Trên hành lang, tâm trạng viện trưởng Hoàng rất tốt hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Thiên, cậu còn nhớ con bé nhà tôi chứ?”