Mới vừa lên đèn, ánh đèn mông lung như phủ lên một vầng sáng rực rỡ cho trang viên Vân Đình.
Tất cả nam nữ ở đây đều tự tìm kiếm con mồi.
Triệu Nam Thiên đi rồi quay lại cũng không khiến bất kỳ người nào chú ý.
Anh đưa mắt nhìn về phía sân nhảy ở chính giữa mặt cỏ, không thấy bóng dáng Tô Mục Tuyết, cũng không thấy bóng dáng Ngụy Bắc Minh.
Ánh hướng mắt lên trên, nơi cửa sổ lầu ba chiếu ra một bóng người xinh đẹp.
Trực giác nói cho anh biết đó chắc chắn là Tô Mục Tuyết.
Anh tránh né đám vệ sĩ trong trang viên, nhảy vài cái đã leo vào từ ban công.
Nương theo điệu waltz, anh nghe được trong phòng có tiếng cãi vã truyền đến.
Ngụy Bắc Minh đóng cửa lại, giọng nói bá đạo vô tình, “Cởi quần áo!”
Tô Mục Tuyết ôm vai nói, “Bắc Minh, anh uống quá nhiều.
”
“Con mịa nó, tôi nói cô cởi quần áo ra!”
Ngụy Bắc Minh gầm rú, trong mắt phủ đầy tơ máu.
Tô Mục Tuyết vô thức lui về phía sau, cô đã quen nhìn thấy Ngụy Bắc Minh tao nhã, tuy không nói tới thích nhưng tuyệt đối không thể nói là chán ghét.
Nhưng người đàn ông trước mắt khiến cô cảm thấy hơi xa lạ.
Lẽ nào đây mới là gương mặt thật của anh ta?
Một khi đắc thế anh ta sẽ tiểu nhân đắc chí?
Ngụy Bắc Minh chất vấn, “Thế nào? Tên bảo vệ quèn kia có thể xem còn người đường đường là chồng chưa cưới của cô lại không thể xem, không thể sờ sao?”
“Vô sỉ!”
Tô Mục Tuyết nghiêng đầu qua, nước mắt uất ức dâng đầy trong hốc mắt.
Đường đường là cô cả nhà họ Tô, cho dù gia đạo đã suy tàn nhưng sao cô có thể chịu nổi loại nhục nhã này?
“Mẹ nó, đồ đê tiện cô giả trong trắng ngây thơ cái gì? Cô tưởng mình còn là con gái cưng nhà họ Tô cao cao tại thượng sao? Cô tưởng tất cả mọi người đều phải như chó Nhật phủ phục dưới chân cô?”
Ngụy Bắc Minh đi lên xé đồ cô.
Sự phản kháng của Tô Mục Tuyết khiến anh ta càng thêm tức giận.
Trong lúc xung đột, anh ta vươn tay tát một bạt tai.
Bốp!
Tô Mục Tuyết bị đánh tới lảo đảo ngã xuống giường.
Ngụy Bắc Minh bưng ly rượu vang lên uống một hơi hết sạch, một tay kéo cà vạt, tay kia ném ly rượu lên đất.
Có lẽ là vì rượu cồn khiến gương mặt anh ta đỏ sẫm.
Khi ánh mắt anh ta rơi xuống giường, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng bỏng.
Hôm nay Tô Mục Tuyết mặc một bộ lễ phục dạ hội xẻ tà cao, vóc người nhỏ nhắn không có chút tỳ vết nào, nhất là cặp đùi thon dài kia phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Anh ta run tay bắt tới, dưới tay là lớp vớ da mỏng, cảm giác mịn màng còn có chút hơi ấm nhàn nhạt.
Hô hấp của Ngụy Bắc Minh trở nên dồn dập, anh ta đã chờ mười hai năm, cho tới bây giờ anh ta chưa từng có nửa phần vượt quá giới hạn chính là vì giờ khắc hôm nay!
Ngẫm lại thân thể hoàn mỹ trước mắt đã từng bị người đàn ông khác nhanh chân đến trước, anh ta đầu tiên là cảm thấy điên cuồng phẫn nộ.
Sau đó trong lòng anh ta lại có chút hưng phấn bệnh hoạn!
Ngụy Bắc Minh đỏ mắt, cánh tay xé toang một góc váy.
Xoẹt xẹt!
Dưới váy lộ ra một đoạn tất chân màu đen, phảng phất như nguồn gốc của tai hoạ khiến người xung động mê loạn, chỉ nháy mắt đã cắn nuốt một chút lý trí cuối cùng của anh ta.
Tô Mục Tuyết giãy giụa ngồi dậy, giơ tay tát ra một bạt tai.
Nhưng Ngụy Bắc Minh lại siết chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, giọng điệu cũng càng thêm âm tàn, “Hiện tại nhà họ Tô đang lâm vào tình huống thế nào chắc cô còn hiểu rõ hơn tôi.
Tôi đã chuẩn bị xong chín ngàn tỷ.
Giờ cô muốn tự cởi hay để tôi tới cởi giúp cô? Cô nghĩ cho kỹ!”
Nói xong anh ta chậm rãi buông cánh tay Tô Mục Tuyết ra.
Tận mắt nhìn thấy nữ thần cao cao tại thượng từng đi một rớt xuống vực sâu, quả thực còn cảnh đẹp ý vui hơn cả tự tay xé toang y phục của cô!
Đúng lúc này, tiếng cửa sổ bị phá vang lên.