Cứ cho là như thế đi nữa thì cũng nên có kết quả như trong dự đoán mới phải, dù sao thì đối phương cũng chỉ có một người.
Nhưng lại không ngờ rằng kết quả lại là cô ta là người thua từ đầu chí cuối.
Cô ta tìm đến bốn người, tất cả đều bị cái gã đội nón lưỡi trai kia đánh bại.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của gã ta, nhìn vẫn bình thản như không.
Người đàn ông mập mạp đúng lúc lên tiếng trào phúng: “Vương Như Nguyệt, chỉ cô mà cũng dám đấu trí với ông à? Trong đầu cô có cái gì hả? Dám đấu với ông, cô quên ông đây làm nghề gì à?”
Vương Như Nguyệt không cam lòng, tiếp lời: “Anh đừng đắc ý, tôi không cho qua như thế đâu!”
“Được, vậy tôi chờ.
Nhưng lần trước tôi đã nói với cô rồi, cô tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn!”
Nghe thấy anh ta đã nói thẳng ra như vậy, vẻ mặt Vương Như Nguyệt xấu đi, sắc mặt cũng đỏ lên, tức giận vì bị người khác sỉ nhục.
Ả tình nhân bên cạnh cáu kỉnh: “Tiện nhân, nếu không phải anh Phong xem trọng thân thể của cô thì hôm nay bà đây đã cào nát mặt cô rồi! Sau này phải mở to mắt mà nhìn cho rõ, lần sau cô không có may mắn thế nữa đâu!”
Ba người họ nghênh ngang rời đi.
Gã đội mũ luỡi đi trước mở cửa xe, người đàn ông mập mạp ôm tình nhân đi theo sau.
Về phần mấy gã đang nằm trên mặt đất, đối với bọn họ mà nói thì chỉ như rác bên đường, không nhìn nhiều thêm chút nào.
Sắc mặt Vương Như Nguyệt u ám, không ngờ vẫn không đấu lại anh ta, sau này phải làm sao đây, chẳng lẽ phải biến thành công cụ để ngừi khác phát tiết sao? Biến thành hòn đá lót chân để anh ta giẫm đạp sao?
Cô ta không can tâm!
Nhưng không can tâm thì có thể làm gì đây, bốn tên kia đều là cao thủ thuê từ công ty vệ sĩ, một trong số họ còn xưng là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự, xuống tóc học nghệ đã 5 năm.
Hai người còn lại cũng không kém, một người là cao thủ Muay Thái, một người là đai đen chuyên nghiệp, người kém cỏi nhất cũng là huấn luyện viên đấu vật.
Nhưng kết quả thế nào? Tất cả đều thất bại thảm hại!
Vương Như Nguyệt nản lòng thoái chí, không quan tâm đến việc lúc Triệu Nam Thiên đã chậm rãi đứng dậy.
“Chờ đã!”
Một câu nói kia giống như sấm đánh bên tai, khiến tất cả mọi người đang có mặt phải giật mình.
Người đàn ông mập mạp kia quay đầu lại, cười nhạo: “Vận may cũng được đấy, còn đứng lên được à, sao hả, bị đánh chưa đủ sao?”
“Ban đầu không định nhúng tay vào chuyện nhà của mấy người, nhưng mà bây giờ tôi đổi ý rồi!” Triệu Nam Thiên xoa xoa cổ, chỗ vừa bị nắm đấm vụt trúng, hơi đau rát.
Vương Như Nguyệt không ngờ Triệu Nam Thiên có thể đứng dậy, không tả được cảm giác hiện giờ trong lòng, ngoài miệng thì quát to: “Anh muốn làm gì? Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!”
Người đàn ông mập mạp kia nghe thấy, không kiềm được phất tay ra hiệu: “Lấy một cánh tay của nó, nhanh gọn vào!”
Vương Như Nguyệt muốn nói gì đó nhưng đã trễ, trong bóng tối, chỉ thấy bóng dáng hai người đàn ông nhào vào nhau.
Bởi vì điều kiện ánh sáng nên cô ta cũng không nhìn rõ động tác của hai người, chỉ nghe thấy âm thanh trầm đục vang lên, giống như tiếng nắm đấm chạm vào da thịt.
Âm thanh đó đập vào trái tim cô ta, khiến cô ta hoảng hốt!
“Triệu Nam Thiên, anh điếc hay câm vậy hả? Tôi nói không cần anh quan tâm đến chuyện này mà, anh cút đi cho tôi!”
Lời cô ta vừa dứt, một bóng đen bay về phía cô ta.