Vương Như Nguyệt tâm trạng rối bời, gật đầu.
Cuối cùng Triệu Nam Thiên cũng hỏi: “Rốt cuộc là ai, đáng giá để chồng cô phải nịnh bợ như thế?”
Anh ta có nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được với thân phận địa vị của Hàn Phong cũng được xem là lãnh đạo cấp cao nhỉ? Đối phương rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào mà đáng giá để gã ta tốn sức tốn công nịnh bợ như thế, thậm chí không tiếc, chắp tay dâng cô vợ xinh đẹp như hoa lên như thế?
Vương Như Nguyệt giải thích: “Được tổng bộ phái xuống lấy uy, tên là Hoa Bắc, xưng là Hoa Tứ Thiếu!”
Triệu Nam Thiên giật mình, mắc dù việc này còn rất nhiều chỗ đáng nghi vấn, nhưng cuối cùng cũng biết rõ được chút da lông gì đó.
Tập đoàn Hoa Khắc là một trong những sản nghiệp của gia tộc nhà họ Hoa, người này dám xưng là Hoa Tứ Thiếu, chắc chắn là công tử thiếu gia dòng chính nhà họ Hoa.
Còn Hàn Phong, chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ quản lý chi nhánh Thiên Châu, tất nhiên phải ôm bắp đùi của chàng công tử Hoa Tứ Thiếu rồi.
“Hoa Tứ Thiếu đó…” Triệu Nam Thiên không biết nên nói thế nào nữa.
Vương Như Nguyệt biết suy nghĩ của anh ta, tự giễu: “Mặc dù tôi già đi nhan sắc cũng phai tàn, nhưng tự xem lại thì vẫn còn chút mị lực.
Tên Hoa Tứ Thiếu kia có lẽ chướng mắt tôi, nhưng nếu tôi cố tình dụ dỗ thì khó nói trước liệu gã ta có bị trói lại hay không! Đàn ông ấy mà, tìm chút mới mẻ mà thôi, giống như tôi này, không đem đến phiền phức gì cho vợ con, không phải là kiểu mà đàn ông các người mơ ước à?”
Triệu Nam Thiên cười khổ, sức hấp dẫn từ Vương Như Nguyệt đúng là không phải thứ đàn ông bình thường có thể kháng cự được, nếu không phải trong lòng anh ta đã có Tô Mục Tuyết, chỉ e là anh ta cũng phải buông giáp đầu hàng.
Cái gã Hoa Tứ Thiếu kia dù có là một lãng tử đào hoa, nhưng vào tay Vương Như Nguyệt rồi kiểu gì cũng phải lật thuyền thôi!
Nghĩ đến đây, Triệu Nam Thiên bỗng nhiên sững người, nghe hàm ý trong lời Vương Như Nguyệt, hình như việc này không phải do Hoa Tứ Thiếu xem trọng cô ta mà là muốn cô ta chủ động đưa thân đến tận cửa?
Mặc dù hàm ý trong đó không khác nhau mấy, nhưng trong đó lại có nhiều “huyền cơ”!
Vương Như Nguyệt nhàn nhã uống một ngụm rượu vang: “Anh đoán thế nào?”
Triệu Nam Thiên điều chỉnh lại suy nghĩ của mình: “Chồng cô làm vậy với Hoa Tứ Thiếu sao?”
Anh càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao, nếu thật sự muốn người đẹp, thật sự có rất nhiều lựa chọn, không cần phải liên lụy đến vợ mình.
Nhưng khi nhìn thái độ của Vương Như Nguyệt, cô ta cũng đâu tình nguyện ngoan ngoãn chịu chi phối, chẳng lẽ còn ẩn ý gì khác sao?
Cũng không biết Vương Như Nguyệt đã uống say hay đang tức giận, khuôn mặt cô ta ửng đỏ mắng nhiếc: “Đồ khốn kiếp đó, lúc để tôi lên giường với Hoa Tứ Thiếu xong thì lén quay video lại!”
Triệu Nam Thiên thấy thái độ của cô ta không giống như đang diễn kịch, dường như anh đang suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đó: “Chị Như Nguyệt, hôm nay cô tính kế một vòng như vậy, chắc là trong tay tổng giám đốc Lý kia đã nắm được nhược điểm của cô nhỉ?”
Vương Như Nguyệt tối tăm gật đầu: “Sổ sách và tài liệu phê duyệt dưới danh nghĩa của tôi đều ở đó, nếu tương lai chuyện này bị bại lộ, tôi là người đầu tiên gặp nạn!”
Triệu Nam Thiên làm như hiểu ra, sau đó nghĩ đến những câu Vương Như Nguyệt đã nói trước đó, trong lòng anh đã đại khái có một suy đoán, người đánh bạc thiếu nợ kia chỉ sợ là Hoa Tứ Thiếu.
Nói cách khác, toàn bộ chi nhánh công ty Đông Châu, từ trên xuống dưới đều đang chùi đít cho vị Hoa Tứ Thiếu này!
Nói dối với bên ngoài rằng đã làm mất vật liệu xây dựng, còn trong nội bộ thì làm giả sổ sách, thật ra là cầm số tiền này để đi gán nợ.
Vốn dĩ chọn trúng giai đoạn thứ ba của Giang Uyển là bởi vì có quan hệ với Vương Như Nguyệt, khiến cho Hàn Phong có sơ hở sau đó chui vào.
Còn về phần chuyện bị ăn cướp kia, căn bản chỉ là vừa ăn cướp vừa la làng, nếu như chuyện này có thể điều tra ra được, đấy mới thật sự kỳ lạ!