VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Bất quá, bọn họ đều chỉ là chỉ YY trong lòng mà thôi, chân chính làm được ngoại trừ Triệu Nam Thiên còn có ai chứ?
Đang miên man suy nghĩ, xe đã ngừng.

“Anh Nam Thiên, đến nơi rồi sao?”
Triệu Nam Thiên chỉ chỉ trước mắt, “Hẳn là chỗ này!”
Triệu Nam Thiên ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt là một tiểu khu cũ kỹ, đến người gác cổng cũng không có.

Chỉ có trước mặt tòa nhà này đứng không ít người, phần lớn là chút cô bác, đang đứng đấy chỉ vào một tầng nào đó, không cần nói nữa, hẳn là chỗ này rồi.

Nhưng mà không thấy xe cảnh sát, không biết là do cảnh sát chưa đến hay đã rời khỏi đây rồi.

Mang theo sự nghi ngờ, Triệu Nam Thiên xuống xe.


Từ Minh đi theo phía sau, vào lúc bước xuống xe, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh.

Trong loại tiểu khu này, đến xe BBA cũng đã là vật hi hữu, càng đừng đề cập loại xe sang trọng Porsche như này.

Từ Minh ưỡn ngực, “Anh Nam Thiên, tiếp theo phải làm sao đây?”
Triệu Nam Thiên ngậm một điếu thuốc, ngược lại buông lỏng, “Đi thôi, đi lên trước xem xem tình huống thế nào rồi lại nói.


Kiểu nhà cũ như này, căn bản cũng không có thang máy, tổng cộng bẩy tầng, cầu thang vừa cũ vừa kỹ dàn đấy quảng cáo da trâu.

Triệu Nam Thiên lần theo tiếng động đi lên tầng năm, chậm rãi dừng bước lại.

Cầu thang bị mấy người chen chúc chặt chội, trong đó có một căn phòng bị người ta phun đày sơn đỏ, bày hương nến không nói, còn có vòng hoa.


Triệu Nam Thiên cùng Từ Minh liếc nhau, hai người đều có chút sững sỡ, đây là có chuyện gì?
Trên bậc thang cũng có người vây xem, không đượi bọn họ mở miệng, mấy bác gái nhiệt tình đã chủ động giới thiệu.

Tranh chấp quyền sở hữu căn phòng này, sau khi người già qua đời, hai đứa con trai vì tranh cháp tài sản, quậy đến tưng bừng.

Con trai cả thấy không thể ở được, dứt khoát cho người ngoài thue phòng, một mình độc chiếm tiền thuê nhà.

Sau khi đứa thứ hai biết chuyện, mỗi ngày đều đến đây quấy rồi một trận.

Còn lại không cần họ nói, Triệu Nam Thiên cũng đoán được đại khái.

Căn phòng này đại khái chính là phòng Khổng Như Nguyệt thuê, cô không muốn thuê nữa, Vương lão đại khẳng định không đồng ý, Vương lão nhị lại không chịu buông tha, sau đó liền biến thành cục diện trước mắt này!
Đúng lúc này, trong đó một người đàn ông gõ cửa thật mạnh, miệng còn thốt ra máy lời chửi rủa, “Đây là phòng ở của mẹ tôi, cô còn không chịu đi ra, tôi sẽ khóa chặt cửa lại, tôi không tin, cô còn có thể không ăn không uống?”
Trầm mặc một hồi lâu, cửa phòng mở ra, Khổng Như Nguyệt con mắt đỏ rực, hiển nhiên đã khóc.

Cô nắm chặt quả đấm nhỏ nói:”Mấy người đừng có bắt nạt người khác quá đáng, phòng này là tôi thuê, tiền thuê nhà cũng cầm rồi, dựa vào cái gì đuổi tôi đi chứ? Muốn tôi đi cũng được thôi, trả lại tiền thuê nhà cho tôi!”
Người đàn ông nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Tiền thuê nhà cũng chả phải tôi cầm, ai cầm thì cô tìm người đó!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi