VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



“Không có …… Không có …… Là tôi nên cám ơn anh mới là!” Khổng Như Nguyệt vội vàng khoát tay, đôi mắt to tròn xinh đẹp lần nữa nhìn về phía Triệu Nam Thiên.

Nhíu nhíu mày, cô giật mình nói: “A, tôi nhớ ra rồi …… Anh là …… Anh là người buổi chiều đó ……”
Khổng Như Nguyệt đã nhớ lại đã gặp qua Triệu Nam Thiên ở đâu đó, chính là ở văn phòng Vật Nghiệp, buổi chiều chính là anh đã giáo huấn tổ trưởng Hàn một trận.

Nhưng cô không biết tên của Triệu Nam Thiên, tùy tiện gọi người ta là bảo vệ lại cảm thấy không được lễ phép.

Triệu Nam Thiên cũng không cảm thấy có gì cả, hào phóng thừa nhận nói: “Không sai, tôi chính là cái người bảo vệ buổi chiều đó!
Khuôn mặt nhỏ bé của Khổng Như Nguyệt ửng đỏ, “Thật ngại quá ……”
Triệu Nam Thiên vươn tay, “Không có việc gì, xin tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Triệu Nam Thiên, là thuộc đội bảo vệ kỳ một của Giang Uyển, mặc dù còn chưa chuyển sang chính thức, nhưng chúng tôi cũng coi như là đòng nghiệp cùng một canh ty.


Ngón tay của Khổng Như Nguyệt rất tinh tế, vô cùng thon dài, nắm vào trong tay rất dễ chịu.

Triệu Nam Thiên không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng buanh ra.


“Xin chào cô Khổng.

” Từ Minh cũng vội vàng tự giới thiệu, nhưng sắc mặt của cậu ta thần sắc có chút khẩn trương, bởi vì Khổng Như Nguyệt quả thực còn xinh đẹp hơn rất nhiều so với trong ảnh.

Khổng Như Nguyệt nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên hỏi, “đường khách sáo, hôm nay may mắn có các anh ở đó! Đúng rồi, các anh là tới tìm tôi sao?”
Triệu Nam Thiên đã sớm nghĩ xong lí do rồi, “Chúng tôi cũng là tới thuê phòng, vừa lúc bắt gặp thôi.


Khổng Như Nguyệt một mặt mừng rỡ, “A, Anh Nam Thiên, hóa ra anh cũng muốn thuê phòng sao?”
“Không phải tôi, là cậu ta.

” Triệu Nam Thiên đẩy Từ Minh lên.

Khổng Như Nguyệt vui mừng bỗng sụt giảm, “À ……”
Nghĩ nghĩ, cô lại hỏi một câu, “Đúng rồi, Anh Nam Thiên, bọn anh vẫn sẽ tìm phiền phức hay không chứ?”

“Tới là khẳng định sẽ đến, nhưng hẳn không nên tìm phiền phức!” Triệu Nam Thiên như có điều suy nghĩ nói
Khổng Như Nguyệt thấy ngôn từ của Triệu Nam Thiên chuẩn xác, một mặt thấp thỏm hỏi, “A, còn muốn đến? Bọn họ tới làm gì?”
Triệu Nam Thiên đảo mắt một vòng, “Mặc kệ bọn họ tới làm gì, trước hết thu dọn đồ đạc đi, nơi này khẳng định không ai có thể ở lại.


Khổng Như Nguyệt cũng nghĩ như vậy, không nói phòng này có tranh chấp về quyền tài sản, khi cô biết được đã từng có một cô cụ qua đời ở nơi này, liền cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, ban đêm lúc ngủ cũng không dám tắt đèn.

Nghĩ đến đây, cô có chút ngượng ngùng nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên, “Anh Nam Thiên, có thể làm phiền các anh một chút được không?”
Từ Minh giành nói trước, “Không phiền, không phiền, Anh Nam Thiên chúng tôi thực sự nhiệt tình, là người trượng nghĩa, đặt ở thời cổ đại thì đó chính là đại hiệp! chưa kể chúng ta còn là đồng nghiệp, chính là người bình thường gặp phải chuyện này, anh ấy cũng sẽ không đưng nhìn mà không quan tâm!”
Khi cậu ấy nói chuyện, đôi mắt to tròn của Khổng Như Nguyệt nháy cũng không nháy mà nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên.

Triệu Nam Thiên bị cô nhìn cả người đều khó chịu, luôn cảm thấy đây là một cô bé có kinh nghiệm sống không nhiều, mà Từ Minh đang xúi giục cô vụng trộm trái cấm.

“Bớt nói nhảm, giúp đỡ làm việc!”
Triệu Nam Thiên thúc giục một câu, đã bắt đầu giúp đỡ thu dọn.

Đồ vật của Khổng Như Nguyệt không nhiều, ba người vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi