Mười giờ tối, đối với Đông Châu mà nói, cuộc sống về đêm bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Ở bãi đỗ xe của hội Hoàng Đình, có hai bóng người đang trốn trong bóng tối thoáng nhìn nhau.
Từ Minh hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu chắc chắn là chỗ này chứ?”
Tiểu Ngũ gật đầu chắc chắn: “Đúng vậy, nhất định anh Thiên đang ở trong đó!”
Sau khi cúp cuộc gọi với Triệu Nam Thiên, anh ta liền tìm ra vị trí của chiếc xe kia, cũng biết thân phận thực sự của Tô Mục Tuyết.
Chỉ là anh ta không rõ, rốt cuộc anh Thiên có quan hệ gì với tổng giám đốc xinh đẹp của tập đoàn Tô Phong, mà lại mạo hiểm bản thân vì cô ta?
Từ Minh cũng có cùng nghi hoặc, nhưng hoàn cảnh bây giờ không có nhiều thời gian để suy nghĩ mấy chuyện này.
Bọn họ vất vả lắm mới lẻn vào được bãi đỗ xe, còn chưa kịp tiến vào trong hội Hoàng Đình thì đột nhiên bên trong gia tăng số lượng bảo vệ tòa nhà.
Đặc biệt là cửa vào của hội, nếu không phải là hội viên của hội, thì đừng nói vào bên trong, muốn chạy thoát ra ngoài cũng không có khả năng.
Số lượng gác cổng bên ngoài cũng tăng gấp đôi, khiến bọn họ dù là trốn ra hay tìm biện pháp khác để đi vào cũng bó tay.
Dựa vào tình hình trước mắt này, ngoại trừ bất chấp xông vào thì không còn cách nào khác.
Đúng lúc này, màn hình di động của Tiểu Ngũ lại sáng lên, đã là lần thứ ba anh ta ngắt cuộc gọi từ số này rồi.
Ngay sau đó, một tin nhắn được gửi đến: “Sáng mai, lập tức đến Cửu Vinh như cũ lấy tin tức…”
Tiểu ngũ buồn phiền trong lòng, Cửu Vinh là bộ phận giám sát mạng lưới của cả Đông Châu, dù anh ta hết sức cẩn thận giấu giếm hành động lần này, nhưng một loạt hành động liên tục tối nay, vẫn khiến bên đó chú ý.
Từ Minh kinh ngạc hỏi: “Ai vậy?”
Tiểu Ngũ không muốn anh ta lo lắng thêm, liền nói: “Chỉ là bên bán bảo hiểm thôi.
”
Từ Minh lại hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu sợ không?”
Tiểu Ngũ đang ở độ tuổi rất coi trọng nghĩa khí, không nghĩ ngợi chút nào liền nói: “Anh Minh, anh coi thường tôi sao?”
“Tốt lắm, vậy chúng ta cùng nhau xông vào trong!”
Anh ta chưa kịp hành động, đã bị Tiểu Ngũ túm chặt lấy.
Từ Minh quay đầu liền nhìn thấy hai chiếc xe dừng trước cổng chính, chiếc xe đen phía trước chạy rất nhanh, và một chiếc xe thương vụ cũng màu đen chạy phía sau.
Tiểu Ngũ nhìn thoáng qua cửa kính của chiếc xe thương vụ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Minh, đó là người của tập đoàn Tô Phong!”
Từ Minh đảo mắt suy ngẫm: “Bọn họ đến đây làm gì? Đừng manh động, chúng ta xem tình hình thế nào đã.
”
Trong lúc hai người nói chuyện, cửa bên trong đã mở ra.
Có người ngăn bọn họ lại: “Thật ngại quá, hiện tại hội không nhận khách đi vào nữa.
”
Người đảm nhận trách nhiệm giao thiệp của nhà họ Tô, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có một hình xăm ở cổ, mặc dù đã bị áo vét che khuất hơn nửa, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác người sống chớ đến gần.
Anh ta ung dung nói: “Vào nói với quản lý của các người, là người nhà họ Tô đến.
”
Giọng bảo vệ tỏ vẻ khinh thường: “Nhà họ Tô? Chưa nghe nói qua…”