VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Sau khi khâm phục, anh ta vội vàng khom người đứng lên: “Như vậy đi, dì Đào chờ một chút, tôi quá đó nhìn một chút, đám nhóc con này quả thực vô pháp vô thiên rồi!”
“Tổng giám đốc Vương, chúng ta đi.


Dì Đào cũng đứng dậy theo, tuy rằng ngày hôm nay đi tới nơi này là vì kiếm người, có điều tiện thể nhìn một chút kết cục thảm hại của Triệu Nam Thiên, cơ hội như thế đương nhiên không thể bỏ qua.

Bà ta cũng muốn nhìn một chút, tên Triệu Nam Thiên này ngày hôm nay ngã ngã nhào một cái, còn mặt mũi nào dựa dẫm vào Tô Mục Tuyết!
Nói đoạn hàng người rất nhanh đã đi tới tầng ba của hội sở.

Ngày hôm nay khách mời không nhiều, hơn nữa Vương Triều Khải có ý định sắp xếp, trên hành lang căn bản không nhìn thấy người thừa thãi, yên lặng vô cùng, bầu không khí hết sức quỷ dị.

Vương Triều Khải tiến lên trước nửa bước, một bên khách sáo, một bên âm thầm cảm thán.

Không hổ là người phụ nữ xuất thân từ nhà họ Tô, không nói việc khác, ngay cả từng bước đi cũng vừa đúng, so với mấy ả top đầu trong hội sở được tỉ mỉ dạy dỗ kia còn giỏi hơn trăm lần.


Tâm tư Vương Triều Khải nhanh chóng quay vòng vòng, đang trong lúc suy nghĩ làm sao lợi dụng chuyện này xây dựng quan hệ với dì Đào, đã có người tiến lên gõ cửa.

“Người chết hết rồi hay sao? Mau chạy ra đây, tổng giám đốc Vương đến rồi!”
Tiếng gõ cửa không nhỏ, tiếng va chạm nặng nề vang vọng trong hành lang.

Sắc mặt dì Đào không lộ ra chút thay đổi nào.

Vương Triều Khải sợ bà tức giận, vội nói lời xin lỗi: “Dì Đào, thực sự là xin lỗi, mấy kẻ cấp dưới không có quy củ, khả năng để người bạn nhỏ bị chịu thiệt thòi, đây thật là hồng thuỷ xông tới miếu Long Vương, người một nhà lại không quen biết nhau.


Dì Đào nghe mà buồn nôn, ai với cậu là người một nhà, chỉ dựa vào cậu là một tên nhà giàu mới nổi lập nghiệp từ những chỗ không sạch sẽ mà cũng nghĩ mình xứng sao ?
Từ sâu trong lòng, bà ta coi thường người đang đứng trước mặt mình,nhưng trên mặt lại không để lộ ra chút nào: “Tổng giám đốc Vương khách khí rồi.


“Như vậy đi, một lát nữa để tôi làm chủ, xem như là cho uống rượu phạt để bồi tội cho người anh em, cũng là bồi tội cho nhà họ Tô, dì Đào tuyệt đối không thể từ chối!”

Vương Triều Khải trong lòng có tính toán, chỉ cần lên bàn rượu, mọi thủ đoạn sao đó, còn sợ không bắt được bà ?
Bất kể bà ta có là phu nhân quý phái gì chăng nữa, một khi nằm trên tay anh ta, còn không ngoan ngoãn mặc anh ta thưởng thức, nhào nặn!
Vương Triều Khải càng nghĩ càng đắc ý, không nhịn được mặt mày có chút hớn hở.

Trong khoảng thời gian nói chuyện, bên kia đã có người bắt đầu tông cửa.

Một hồi một hồi, có điều cửa phòng khách bên kia như là bị người từ bên trong lấp kín, làm sao cũng tông không được.

Vương Triều Khải có chút không vui, đêm nay việc này anh ta biết không nhiều, chỉ biết là có người muốn mượn địa bàn của anh ta để chấn chỉnh nhà họ Tô, để người đó thuận tiện hành động.

Giáo huấn một hồi cũng được rồi, chẳng lẽ còn muốn xử chết người?
Tuy rằng anh ta không để ý nhưng chuyện như vậy dù sao cũng rất xúi quẩy.

Nghĩ đến đây, Vương Triều Khải ra hiệu với quản lí bảo vệ: “Làm thế nào đây? Còn không bảo bọn họ mau mau dừng tay!”
Quản lí bảo vệ Bình Thủy Sinh bị giũa cho một trận, cũng có chút ảo não, đang định cho người ở bên trong gọi điện thoại, chợt nghe một tiếng vang trầm thấp, cửa phòng khách từ từ mở ra.

Dì Đào cũng không biết xuất phát tâm lý gì, ngay lập tức nhìn sang.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi