VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Một Triệu Nam Thiên nho nhỏ thì đương nhiên anh ta sẽ không quan tâm, cho dù có thể đánh nhau thì đã sao? Toàn bộ bảo vệ của Hoàng Đình cùng nhau xông đến, anh lại chẳng phải là thần chiến tranh, còn chẳng phải sẽ ngã xuống như thường sao!
Nhưng mấu chốt là thái độ của nhà họ Tô, hay nói đúng hơn là thái độ của dì Đào!
Vương Triều Khải cũng không kiêng dè nhà họ Tô, nếu không thì cũng sẽ không ngầm đồng ý để chuyện này xảy ra, anh ta chỉ là không muốn bởi vì chuyện này mà trở mặt với dì Đào.

Anh ta thậm chí còn đang nghĩ xem làm sao mới có thể thu hoạch được lợi ích lớn nhất từ trong chuyện này?
Vào lúc Vương Triều Khải từ trong phòng khách trở ra, sắc mặt rõ ràng đã trở nên khó coi.

Dì Đào không hiểu cho lắm, rất nhanh bà ta đã nhìn thấy có người từ trong phòng được lần lượt đưa ra ngoài.

Nếu như nói Triệu Nam Thiên rất chật vật, thì kết quả của những tên này quả thực có thể dùng từ thê thảm để hình dung.

Hầu như toàn thân đều bị thương, có cục u bầm tím, có vết thương bị rạch mở, rõ ràng còn có mấy người bị người ta dùng bình rượu đập vỡ đầu.


Trong đó có một người thảm nhất, không chỉ bị người khác bẻ gãy cánh tay mà ngay cả xương sườn cũng gãy mất không biết bao nhiêu cái.

Dù là có định lực như dì Đào cũng không nhịn được lộ rõ vẻ kinh ngạc trên mặt, chẳng lẽ tất cả những cái này đều là do Triệu Nam Thiên làm?
Một người đánh với bảy tám bảo vệ của hội Hoàng Đình?
Dì Đào không hiểu các khúc mắc trong đó, theo bản năng nhìn về phía Trần Quân đằng sau lưng.

Trần Quân lắc đầu, lộ ra một biểu cảm nghiêm nghị.

Dì Đào xem hiểu ý của anh ta, anh ta cũng có thể làm được, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng giống như Triệu Nam Thiên.

Bởi vì dì Đào lúc này đã nhìn ra, mặc dù bộ dáng Triệu Nam Thiên chật vật, thế nhưng trên người trừ mấy chỗ vết thương nhẹ thì căn bản không có bất kỳ tổn thương nào khác.

Vết máu trên người cũng phần lớn là của người khác.


Về phần mùi nước tiểu khai kia lại càng thêm không cần phải giải thích, tên cuối cùng bị người ta khiêng ra ngoài đã nói rõ hết thảy!
Chỉ là dì Đào nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc là căm thù sâu sắc đến thế nào mới khiến Triệu Nam Thiên ra tay độc ác đến thế?
Bà ta lập tức liền nghĩ thông suốt, chắc hẳn là có liên quan đến Tô Mục Tuyết.

Nhưng trước mắt dì Đào không có thời gian tiếp tục suy nghĩ, bà ta vốn cho rằng đây chỉ là một phiền toái nho nhỏ có thể giải quyết dễ như trở bàn tay, ai ngờ lại bỗng nhiên trở nên khó giải quyết.

Hôm nay Triệu Nam Thiên tổn thương rất nhiều người của hội Hoàng Đình, chẳng khác gì một bạt tai vả trên mặt của Vương Triều Khải, với tính tình của anh ta, sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Vương Triều Khải mặt âm trầm, ra hiệu bằng tay.

Toàn bộ hành lang lập tức được người khác dọn trống, ngay cả nhân viên phục vụ vốn đang đứng gần đó trong chớp mắt cũng biến mất sạch sẽ.

Nơi cầu thang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, nghe ra được ở đó có không ít người.

Chưa đến nửa phút, toàn bộ hành lang bị người từ hai bên lấp đầy, một mảnh đen nghịt!
Dì Đào liếc mắt ước chừng, ít nhất cũng có mười lăm mười sáu bóng người.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi