VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Thư Trúc lúng túng một hồi, đúng là cô ta và Triệu Nam Thiên đã từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Hai người vốn đã bàn xong, chờ khi anh xuất ngũ bọn họ sẽ kết hôn.
Kết quả không ngờ tới trong nhà có chút chuyện, đoạn tình cảm của bọn họ còn chưa tới giai đoạn gặp phụ huynh đã triệt để kết thúc.
Hiện tại nghe nói bệnh nhân bên trong là mẹ của Triệu Nam Thiên, cô ta lập tức cảm thấy không biết nên làm gì bây giờ.
Rất nhanh Thư Trúc đã khôi phục bình thường, mỉm cười nói, “Thì ra là vậy, chị dâu cứ yên tâm đi, tôi và Triệu Nam Thiên là bạn bè, bệnh tình của di tôi cũng sẽ chăm sóc cẩn thận hơn.”
Tô Mục Tuyết hơi bỉu môi.

Trông vẻ mặt áy náy của Thư Trúc cô có thể đoán được chắc chắn Triệu Nam Thiên là người bị quăng.
Tuy rằng trong đầu cô cũng cảm thấy Triệu Nam Thiên không xứng với đối phương, nhưng nghĩ tới Triệu Nam Thiên đã từng bị người phụ nữ trước mắt này thương tổn, cô vẫn không khỏi cảm thấy phiền muộn một trận.


Thằng này thật không có tiền đồ!
Đúng lúc này, trong phòng bệnh sát vách có một đoàn người đi ra.
Dẫn đầu là một bác sĩ nam phong độ nhanh nhẹn, lời nói ung dung, cặp mắt kính gọng vàng càng tôn thêm vẻ hào hoa phong nhã cho anh ta.
Người đàn ông nhận ra bầu không khí không đúng, đưa tay vòng bên hông Thư Trúc, ánh mắt cũng thuận thế nhìn về phía Triệu Nam Thiên.
“Trúc à, em gặp bạn sao?”
Anh ta đã từng nhìn thấy một tấm ảnh được giấu ở nơi sâu trong ví Thư Trúc, nếu anh ta nhớ không lầm, người trong ảnh chính là người đàn ông trước mặt này.
Chỉ có điều khi đó anh ta mặc đồ rằn ri, thoạt nhìn uy vũ bất phàm, so với người mặc tây trang thẳng thớm trước mắt thật sự cứ như hai người.
Thân thể Thư Trúc hơi cứng đờ, sau đó mới cười lớn giới thiệu: “Ừm, gặp được một người bạn.”
“Chào hai người, tôi là bạn trai của Thư Trúc, chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh, Thôi Phong.”
Thôi Phong nói xong lại lễ phép vươn tay, cảm giác về sự ưu việt tự nhiên sinh ra.
Chị dâu cũng nhìn ra chút gì đó, hơi bỉu môi.

Không phải chỉ là chủ nhiệm bệnh viện thôi sao, ra vẻ cái gì? Nam Thiên nhà chúng tôi còn từng đi lính đây!
“Chào anh chủ nhiệm Thôi.”
Triệu Nam Thiên rút bàn tay từ trong túi quần ra, sơ ý khiến điện thoại rơi xuống, màn hình bị vỡ khiến bầu không khí trở nên có chút lúng túng.
Tô Mục Tuyết ở cách đó không xa nhìn mà che mặt.

Trời ạ, Triệu Nam Thiên, anh thật chật vật!

Không phải chỉ là gặp được bạn trai hiện tại của bạn gái cũ thôi sao, anh có cần phải không có tiền đồ như vậy không? Bại hoàn toàn!
Nghe Thư Trúc giới thiệu tình huống một chút, nụ cười của Thôi Phong càng thêm ung dung, bàn tay dùng sức nắm lại nói, “Ah, thì ra anh chính là Triệu Nam Thiên.

Tôi thường xuyên nghe Thư Trúc nói về anh.

Đợi lát nữa chúng ta đi ăn cơm chung đi, hẳn chúng ta có thể càng thêm thân thiết.”
Đúng là anh ta đã từng nghe nói tới Triệu Nam Thiên thật.

Sau khi xuất ngũ anh không tìm được công việc đàng hoàng, trước mắt đang làm bảo vệ cho mấy kẻ có tiền ở một khu dân cư hạng sang.
Chẳng qua hôm nay anh ăn mặc có chút không hợp với thân phận bảo vệ, chẳng lẽ anh cố ý ăn mặc thành vậy, chẳng lẽ anh chưa hết ý với Thư Trúc sao?
Trên mặt Thôi Phong không có gì thay đổi nhưng trong lòng đã dần trở nên cảnh giác.
Thư Trúc hơi cau mày nói, “Một lát nữa em còn có ca giải phẫu.”
Thôi Phong nhìn ra Thư Trúc không vui, vội vàng đổi lời, nhưng ngoài miệng vẫn không quên chế nhạo, “Cũng đúng, anh Triệu làm bảo vệ hẳn cũng bề bộn nhiều việc nhỉ? Chẳng qua cũng không sao, chúng ta còn nhiều thời gian!”

Nói xong anh ta đắc ý nói: “Đúng rồi, giường số 82 là bệnh nhân của chúng tôi, sau này nếu mọi người có gì cần hỗ trợ thì có thể tới tìm tôi.”
Triệu Nam Thiên không biết nên tiếp lời như thế nào.

Đương nhiên anh có thể nghe ra sự khoe khoang và đắc ý trong giọng nói của Thôi Phong.
Thế nhưng anh còn có thể làm sao?
Có đôi khi anh tình nguyện đối mặt với đao thật súng thật cũng không muốn đối mặt với loại thủ đoạn mềm dẻo như đấu võ mồm này.
Dĩ nhiên cũng không phải anh không biết ứng xử, do năng lực và bản lĩnh luyện ra được trong kiếp sống quân nhân khiến anh rất khó thích ứng ở nơi đô thị như Đông Châu này.
Nhất là ánh mắt oán hận vì anh không biết tranh đấu của Thư Trúc phảng phất như có thể đâm rách tất cả phòng ngự của anh.
Một người là phó giáo sư trẻ tuổi nhất bệnh viện Đông Châu, chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh tiền đồ không giới hạn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi