VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Trực giác nói cho anh biết, có lẽ quan hệ giữa Tiểu Ngũ và cô gái kia không tầm thường, bằng không một người luôn luôn hướng nội như anh ta sẽ không hành động lỗ mãng như thế.

Đao Ca đưa tay nâng cằm của cô gái kia lên hỏi: “Bạn mà cậu nói, là cô ta?”
Vành mắt Tiểu Ngũ đã đỏ lên: “Con mẹ nó anh buông cô ấy ra!”
Đao Ca làm quá lên né tránh thật xa, vỗ ngực nói: “Ối, nóng nảy như thế à, làm tôi sợ muốn chết!”
Đám đàn em ở đằng sau hắn ta cũng cười phá lên, những lời nói dơ bẩn vang lên không dứt.

Đao Ca nhặt khăn tay lên lau tay, sau đó mới trêu đùa nói: “Căng thẳng như vậy, bạn gái à? Nếu như thật sự yêu thương cô ta thì đừng có để cô ta làm công chúa chứ! Ông tốn mấy chục triệu bao phòng, cũng không để cô ta làm gì, chẳng lẽ tiếp rượu còn tiếp ra sai lầm hay gì?”
Tiểu Ngũ giận đùng đùng hỏi: “Tiếp rượu? Nếu như tiếp rượu thì tại sao cô ấy lại khóc?”
Đao Ca tựa lên ghế sô pha, liếc mắt nhìn cô gái một cái, đùa giỡn hỏi: “Nói cho cậu ta biết, tại sao cô lại khóc?”
Cô gái thấp thỏm ngẩng đầu lên, không biết là do nguyên nhân gì mà bờ môi trắng bệch, đến cả cơ thể cũng hơi run rẩy.


Đây là lần đầu tiên Triệu Nam Thiên nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái, diện mạo cũng được xem như là thanh tú, có điều trang điểm đậm quá nên nhìn không ra tướng mạo thế nào, nhưng dáng người và khuôn mặt đều không có gì phải nói.

Tiểu Ngũ thấy cô ta không chịu mở miệng thì cũng có chút sốt ruột theo: “Mai Khiết, em đừng sợ, có lời gì cứ việc nói, anh Thiên sẽ làm chủ giúp em!”
Cô gái cắn môi, một hồi lâu sau mới nặn ra một câu: “Em… em bị ngã sấp xuống, không liên quan đến Đao Ca…”
Một câu vừa dứt, trong phòng bao lập tức lặng ngắt như tờ.

Chỉ còn lại một tiếng chất vấn của Tiểu Ngũ: “Em… em nói gì cơ? Rõ ràng anh nhìn thấy anh ta tát em một cái!”
Cô gái cúi đầu, tốc độ nói hơi nhanh: “Anh nhìn lầm rồi, không ai đánh em cả, bọn em đang đùa thôi.


Tất cả mọi người đều nghe rõ câu giải thích này, cũng khiến cho Tiểu Ngũ ngây người ngay tại chỗ: “Tại sao, tại sao em…”
Sắc mặt anh ta lập tức trở nên trắng bệch, vẻ mặt áy nhìn về phía Triệu Nam Thiên.


Hôm nay Triệu Nam Thiên vì giúp anh ta mà không tiếc trở mặt với Mã Hùng Dũng, không tiếc đối đầu với Đao Ca.

Kết quả thì rất nực cười, cô gái này lại trở mặt, một câu nói đã đẩy Triệu Nam Thiên vào tình huống cực kỳ lúng túng.

Tiểu Ngũ ngỡ ngàng, thất vọng, đủ loại cảm xúc phức tạp lần lượt hiện lên trong đầu anh ta.

Anh ta không biết nên làm thế nào, nhưng anh ta biết mình đã rước về cho Triệu Nam Thiên một phiền toái cực lớn.

Đao Ca cười lạnh không ngừng, đùa giỡn hỏi: “Xem ra chuyện đã được giải thích rõ ràng rồi nhỉ? Phó đội trưởng Triệu, tiếp theo tôi sẽ chờ cậu cho tôi một kết quả xử lý công bằng!”
Triệu Nam Thiên cũng sững sờ trong chốc lát, tuy rằng không biết rõ tại sao cô gái lại không nói thật, nhưng điều này đã không còn quan trọng, kế tiếp phải xử lý phiền phức thế nào mới là chuyện khó giải quyết nhất.

Về phần Mã Hùng Dũng, vừa rồi bị Triệu Nam Thiên liên tiếp chất vấn ép đến nỗi không còn đường cãi lại, bây giờ thấy anh lâm vào cảnh khó xử thì lập tức vui trở lại.

Anh ta lặng lẽ ra hiệu cho mấy tên đàn em chế giễu, để xem tên họ Triệu này xử lý thế nào!
Vương Như Nguyệt giành mở miệng trước: “Hóa ra là một sự hiểu lầm, tôi đã nói rồi mà, Đao Ca là tiền bối, sao lại gây khó xử cho một cô gái chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi