VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Theo dự định ban đầu của anh thì nhịn một chút là được, cũng không phải sợ phiền phức, nhưng dù sao căn cơ của Vương Như Nguyệt ở Huy Hoàng cũng chưa ổn định, nếu như làm lớn chuyện hôm nay thì khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến chị ấy.

Mà anh lại là một trong những người phụ trách đội bảo vệ của Huy Hoàng, xảy ra xung đột với khách hàng, chuyện này dù có nguyên nhân gì thì cũng đều không cãi được.

Huống chi còn không có cô gái kia làm chứng, anh vốn đã lâm vào thế bị động.

Nhưng mà hai người anh em vì lấy lại mặt mũi cho anh mà đã ra tay rồi, anh cũng không có thời gian cân nhắc nhiều như vậy nữa.

Có điều lúc Triệu Nam Thiên ra tay vẫn có chỗ kiêng dè, chủ yếu là khuyên can và can ngăn.

Vừa bảo vệ Tiểu Ngũ ở sau lưng vừa có ý định hòa giải.

Bọn côn đồ đang chiếm ưu thế, nào còn nghe vào lời giải thích của Triệu Nam Thiên, càng đánh càng hăng, cũng càng đánh càng hung hãn.

Còn Từ Minh thì không sao, vốn dĩ cũng thường thuyên kéo bè kéo lũ đánh nhau, cho dù không kham nổi nắm đấm của đối phương nhưng chắc chắn cũng sẽ không ăn thiệt thòi.


Tuy rằng trên mặt cậu ta chật vật nhưng ra tay cũng rất chuẩn xác, cứ như vậy chỉ trong chốc lát, dưới chân đã nằm la liệt.

Nhược điểm duy nhất là Tiểu Ngũ, vốn dĩ anh ta cũng không am hiểu kéo bè kéo lũ đánh nhau, hơn nữa còn không có kính, cho dù được Triệu Nam Thiên che chở nhưng vẫn phải chịu không ít cú đấm đá.

Hốc mắt thâm tím, khóe miệng cũng sưng lên, một chân cũng bị người ta đá một cái.

Trong hỗn loạn, Triệu Nam Thiên cũng bị trúng một ít đấm đá, anh cũng không phải tượng đất, trải qua mấy phen nhẫn nại cuối cùng cũng bộc phát.

Đánh một cùi chỏ vào tên côn đồ mà mình muốn đánh, lên chân đá văng gã về phía đối diện!
Sức mạnh của cú đá này cũng không ra gì nhưng thắng ở khí thế dâng trào, côn đồ trong phòng bao bị khí thế trên người Triệu Nam Thiên ngăn chặn, phản ứng chậm nửa nhịp.

Trong phòng bao ồn ào xuất hiện sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Vương Như Nguyệt không đoái hoài tới nguy hiểm mà nhân cơ hội tiến lên: “Đao Ca, anh khuyên nhủ mọi người đi, đều là bạn bè cả, đánh nhau ầm ĩ sẽ làm tổn thương hòa khí, em kính trọng anh xử sự công bằng, anh đứng ra nói một câu công bằng đi!”

Đao Ca cười sang sảng một tiếng: “Được rồi, tất cả đừng làm loạn nữa.


Anh ta nói lời này, thứ nhất là vì nể mặt Vương Như Nguyệt, thứ hai là cũng cảm thấy thằng nhóc Triệu Nam Thiên này có chút không tầm thường, nếu thật sự dồn ép anh thì ngược lại sẽ phiền phức.

Đao Ca vừa dứt lời, một đám côn đồ đều lui nửa bước, có người nhao nhao bất bình, có người vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ, có điều cuối cùng cũng không để tình thế tiếp tục chuyển biến xấu.

Tên côn đồ bị Triệu Nam Thiên đạp bay cũng đứng dậy theo, ngoài miệng kêu la thô tục, trong tay thì giơ một chai bia lên xông tới.

“Đmm, dám đánh ông à? Mẹ mày tao phế mày!”
Vừa dứt lời, gã ta giơ cái chai trong tay lên ra sức nện xuống!
Vương Như Nguyệt kinh ngạc kêu lên thành tiếng, vốn cho rằng Triệu Nam Thiên có thể tránh đi nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, chai bia cứ thế hạ xuống, anh lại không có chút phòng bị nào!
Loảng xoảng!
Một tiếng kêu vang, chai bia nổ tung theo tiếng vang đó!
Mảnh vụn thủy tinh màu xanh biếc rơi xuống đầy đất, bia màu vàng đậm cũng tung tóe khắp người.

Vương Như Nguyệt ngẩng đầu xem thì thấy trên trán của Triệu Nam Thiên chảy xuống một vệt máu đỏ tươi, trôi theo gò má chảy từ cằm xuống.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi