VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Mất đi sự kìm hãm từ phía sau, áp lực của đám giang hồ bỗng nhẹ hẳn, quay người liền vây xung quanh Triệu Nam Thiên.

Có người mắng lớn.

Có người đe dọa anh.

“Tên họ Triệu kia, con mẹ nó có quy tắc chút, nhanh bỏ Đao Ca ra, nếu không hôm nay đánh chết mày!”
Có một đám thuộc hạ tiếp sức, Đao Ca lần đầu bị hoảng sợ và kinh ngạc cũng dần dần bình tĩnh lại.

Hắn ta tự châm cho mình một điếu thuốc, từ từ nhả khói.

Sau đó chậm rãi hỏi: “Chơi trò này với tao? Lúc tao ra ngoài lăn lộn, không biết mày còn đái bậy ở đâu? Không phải tao coi thường mày, có bản lĩnh thì mày đập bình rượu này xuống, nếu không thì nhanh chóng thả tao ra!”
Vừa dứt lời, bèn đưa điếu thuốc lên miệng.

Đều là chiêu trò và thủ đoạn bình thường mà thôi, người bị hắn ta uy hiếp phải đến 90% sẽ đầu hàng rút lui.

.


Dù sao cũng không phải thù hận lớn gì, không ai muốn đắc tội với loại người như bọn chúng, với sự tự tin trước sau như một, hắn ta thậm chí còn cho Triệu Nam Thiên 30 giây thời gian suy nghĩ.

Cũng dựa vào biểu hiện của đối phương phán đoán xem tiếp theo làm như thế nào.

Nhưng chưa chờ hắn ta kẹp vững điếu thuốc, trên đầu đã truyền đến một trận đau nhức.

Sau một thoáng kinh ngạc, bên tai truyền đến tiếng chai rượu vỡ.

Rượu mát lạnh cùng với chất lỏng nóng nóng từ trán chảy xuống, điếu thuốc cũng bị dập tắt.

Cảm giác đau buốt truyền đến, buốt đến tận xương cốt, bây giờ Đao Ca mới hoàn hồn.

Phản ứng đầu tiên của hắn ta, tên họ Triệu này là một kẻ đầu lạnh, vậy mà lại không xuất chiêu theo thông lệ, thậm chí còn không thèm đàm phán, không nể nang gì mà trực tiếp hành động.

Đối phó với mấy tên đầu lạnh, phải ác hơn hắn ta, Đao Ca cũng cứng rắn, không kêu tiếng nào: “Tên họ Triệu kia, con mẹ nó! Có bản lĩnh mày thử…”
Âm thanh vừa dứt, tiếng gió rít bên tai.


Kèm theo là âm thanh chai rượu bị vỡ, lại là một chai rượu bị Triệu Nam Thiên đập vỡ!
Cùng một vị trí, vết thương càng sâu, máu chảy càng nhiều.

Đao Ca gào thét trong tiềm thức, máu tươi làm mờ đôi mắt, hắn ta gần như ngơ ngác tại chỗ, hoàn toàn không đoán ra được đường đi của Triệu Nam Thiên.

Không chỉ có Đao Ca chết lặng mà đám thuộc hạ giang hồ cũng ngơ ngác.

Không ai dám chửi rủa thêm lời nào, thậm chí có người còn lùi về sau nửa bước.

Dưới sự ảnh hưởng của việc này bầu không khí trong phòng có sự thay đổi kì lạ.

Từ Minh đứng yên tại chỗ mỉm cười, kéo theo vết thương trên má, đến tiếng cười cũng mang chút kì dị.

Đến Vương Như Nguyệt, sau khi trải qua sự kinh ngạc, cô ta là người đầu tiên tỉnh táo lại
Cô ta phát hiện bản thân càng ngày càng không thể hiểu rõ con người Triệu Nam Thiên, phút trước kiểu mềm nắn rắn buông, phút sau lại trở lên ngang ngược phách lối, làm việc hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, như thể bị chạm vào gót chân asin vậy.

Vương Như Nguyệt đoán được nguyên nhân, có lẽ là có liên quan đến mình, nhưng sau đó thì sao? Cậu ta đang biến mình trở thành người mà người khác không thể động vào sao?
Trong lòng cũng không nói rõ được là cảm giác gì, trái tim trống rỗng mấy chục năm nay, lần đầu tiên bị một người đàn ông lấp đầy.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi