VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Nếu như anh cứng rắn nói mình cùng Vương Như Nguyệt không có chút quan hệ nào chỉ sợ là ai cũng đều không tin.

Có thể sự thực vẫn thật là như vậy, anh tình nguyện che chở Vương Như Nguyệt, coi chị ấy như một người chị mà tôn kính.

Còn trong lòng Vương Như Nguyệt nghĩ như thế nào anh cũng không biết được.

Bên kia Tô Mục Tuyết đã cùng Vương Như Nguyệt trao đổi phương thức liên lạc.

“Mục Tuyết, ngày hôm nay cũng không tiện.

Để ngày khác tôi mời cô ăn cơm!”
“Chị Như Nguyệt, vậy chúng ta cứ như đã hẹn nhé!”
Tô Mục Tuyết cùng gia đình quan hệ luôn luôn không tốt, bạn bè bằng hữu thân thích cũng ít đến đáng thương, Vương Như Nguyệt đột nhiên lấy lòng khiến cho cô cảm nhận được một cảm giác quen thuộc.

Còn quan hệ giữa cô với Triệu Nam Thiên cô cũng lựa chọn ngầm đồng ý.

Dù sao cô cùng Triệu Nam Thiêni vẫn còn nửa tháng bên cạnh nhau, nửa tháng sau có đi hay ở cũng không khó nói, chỉ cần Triệu Nam Thiên không làm chuyện gì quá giới hạn thì cô cũng lười quản.


Cô không muốn thừa nhận thân phận vợ của Triệu Nam Thiên nên thành ra cũng thành người vô danh không có thân phận.

Tuy nhiên trong lòng Tô Mục Tuyết vẫn là có chút oán khí, loại con gái giống Vương Như Nguyệt này cũng không phải bình thường có thể kết giao được, làm sao lại vô duyên vô cớ nhận chị em với anh chứ?
Trong lòng Tô Mục Tuyết hồ nghi, lúc này cũng không có cách nào truy cứu liền thẳng thắn đem mọi thứ dằn xuống đáy lòng, trở về sẽ chậm chậm suy tính.

Tối thiểu hiện tại Vương Như Nguyệt đem đến cho cô cảm giác không tệ lắm.

cô cũng không trở thành bởi vì chuyện này liền cùng Triệu Nam Thiên cãi vã tại chỗ.

Nghĩ đến đây nên sắc mặc cô nhìn Triệu Nam Thiên cũng thoải mái hơn một chút: “Thế nào, còn có thể đi không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi, trở về bôi ít thuốc là được.


Triệu Nam Thiên có chút thụ sủng nhược kinh, quả thật không dám nhận lời đề nghị này
Chuyện một đoạn tin nhắn ngắn trước đó đã làm cho anh cũng không dám… trêu chọc người phụ nữ không hề đơn giản nảy.


Anh nhìn ra Thư Trúc có chút muốn hồi tâm chuyển ý nhưng anh đã có Tô Mục Tuyết, sẽ không muốn lại phát sinh thêm chuyện dây dưa với người con gái khác.

Hai người nên phân biệt một cách rõ ràng.

Từ Minh cùng tiểu Ngũ leo lên xe, một nhóm bốn người nhanh chóng trở về Giang Uyển.

Về đến nhà Tô Mục Tuyết thay dép trước tiên.

Lúc này cô không cất gọn gàng mà đá tung dép ở trước cửa, Triệu Nam Thiên biết cô vẫn còn đang bực bội, trong lòng anh liền tự nhủ thêm mấy phần cẩn thận.

Cô vắt chéo hai chân hỏi: “Tôi chỉ nói vậy thôi, đêm nay xảy ra chuyện gì thế?”
Triệu Nam Thiên không dám giấu giếm đem chuyện tối nay kể rõ ràng toàn bộ, còn chuyện bị Vương Như Nguyệt hôn một cái thì anh nhanh chóng giấu nhẹm đi.

Anh chỉ là tình thương không đủ, cũng không phải người ngốc, loại sự tình này sao có thể để cho Tô Mục Tuyết biết?
Anh tin tưởng ngày hôm nay khi Vương Như Nguyệt thấy Tô Mục Tuyết, về sau cũng sẽ khôngi dễ dàng trêu chọc anh.

Nghĩ đi nghĩ lại ngày hôm nay cho Vương Như Nguyệt cùng Tô Mục Tuyết gặp mặt một lần ngược lại cũng không phải một chuyện xấu.

Đối với Vương Như Nguyệt anh cũng không còn cách nào khác, nếu có thể giữ vững mối quan hệ bạn bè thì mới là tốt nhất.

Tô Mục Tuyết kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại đi làm chuyện đó chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi