“Tôi muốn điều tra một chút về Tài chính TM.
Nếu tốt nhất, cậu giúp tôi tìm xem có thông tin liên quan đến Từ Hoa Dương hay không.”
Bàn tay Tiểu Ngũ như múa trên bàn phím.
Chỉ chốc lát sau, trên máy tính đã xuất hiện một phần tư liệu.
Triệu Nam Thiên nhìn thoáng qua, nhanh chóng hiểu được đại khái.
Công ty này là một công ty đầu tư có vẻ khá lâu đời ở nước ngoài, phía sau chống lưng là một gia tộc rất nổi tiếng.
Có điều Tài chính TM chỉ là một tập đoàn đầu tư có quy mô trung bình dưới sự bảo hộ của bọn họ, với giá thị trường là một trăm năm mươi nghìn tỷ.
Ở trang chủ của Tài chính TM có một phần giới thiệu đơn giản về lý lịch của Từ Hoa Dương.
Từ lúc gia nhập Tài chính TM đến khi làm người phụ trách khu vực Đại Trung Hoa, thế mà tên này chỉ dùng một năm ngắn ngủi.
Mà lúc đầu khi anh ta vào TM chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ.
Triệu Nam Thiên cũng không nghi ngờ năng lực và tài hoa của Từ Hoa Dương, nếu không anh ta cũng không được Tô Mục Tuyết nhìn trúng.
Nhưng từ một thực tập sinh trở thành một người quản lý chuyên nghiệp với mức lương hàng năm hơn ba tỷ, thay đổi này có phải có hơi nhanh quá mức không?
“Anh Thiên, có cần em tiếp tục điều tra tiếp không?”
“Bỏ đi.”
Triệu Nam Thiên lắc đầu.
Anh tin tưởng với sự khôn khéo của Tô Mục Tuyết, nếu như bối cảnh của tên Từ Hoa Dương này có vấn đề, không tới lượt một kẻ ngoài ngành như anh nhắc nhở, cũng sẽ không cần lo lắng.
Nhiệm vụ cấp bách trước mắt vẫn là thu phục Tôn Mập.
Sự xuất sắc của Từ Hoa Dương khiến cho anh có cảm giác nguy cơ rình rập.
“Phòng tài vụ bên kia thế nào, có gì hay ho không?”
Ngoài thứ lần trước đã điều tra ra, tạm thời không có gì khác.
Có điều em phát hiện thứ khá thú vị, anh có thể xem một chút.”
Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn, thì ra là bảng kê thanh toán tạm ứng một kỳ của Giang Uyển.
Các loại hóa đơn, các loại chi tiêu cùng với các khoản chi tiết của việc xã giao lui tới, toàn bộ được liệt kê tỉ mỉ rõ ràng
Số tiền không nhỏ, mỗi tháng đều là hơn ba trăm năm mươi triệu.
Nếu nói bên trong không có mánh khóe, đánh chết Triệu Nam Thiên cũng không tin.
Chỉ là Tôn Mập làm các khoản mục rất đẹp, tất cả những chi tiêu đều có thể tra ra.
Triệu Nam Thiên chỉ nhìn một hồi, ánh mắt đã có chút choáng váng.
Tất cả các khoản tiền xếp cùng nhau vô cùng hỗn tạp, nhìn vào đầu như muốn nổ tung.
Tuy nhiên, Tiểu Ngũ đã đánh dấu một số chỗ bằng màu đỏ, cho dù anh không hiểu khoản mục cũng rất nhanh chóng nhìn ra vấn đề.
Kỳ một Giang Uyển tuy rằng một kỳ khoản mục thanh toán tạm ứng không ít, nhưng có một khoản phí cố định, số tiền không thay đổi.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi.
Nhưng số tiền này cứ mỗi lần báo lại lên cấp trên đều sẽ được che dấu dưới nhiều cái tên khác nhau.
Tháng này là phí chiêu đãi, tháng trước là phí đi lại công tác, tháng trước nữa lại biến thành phí bảo trì.
Nếu không phải xem xét cẩn thận căn bản không thể phát hiện ra được.
Triệu Nam Thiên cũng cảm thấy khoản mục này có chút kỳ quái: “Tiểu Ngũ, ý của cậu là?”
Tiểu Ngũ gãi gãi đầu: “Anh Thiên, em chỉ cảm giác có chút kỳ lạ.
Nếu muốn làm rõ tốt nhất là đến phòng tài vụ lấy hóa đơn thanh toán tạm ứng.”
“Được rồi, cậu không cần quan tâm nữa, cứ để chuyện này cho tôi!”
Triệu Nam Thiên đã có sẵn trong đầu một ý tưởng, muốn lấy được những hóa đơn này của phòng tài vụ rất khó khăn, anh đã nghĩ đến một người có lẽ có thể giúp đỡ.