Ngược lại thì Triệu Nam Thiên không có cảm giác gì, vẻ mặt bình thương, đưa tay lễ phép: “Chào anh Mã.
Nồi lẩu hôm nay rất ngon, dù sao chúng tôi cũng ở gần, sau này có rảnh thì tôi nhất định sẽ đưa bạn bè tới đây thưởng thức!”
Ông chủ Mã luôn chọn mặt gửi lời, thấy anh ta thẳng thắn như vậy, anh ta cũng không cảm thấy mình thua kém.
Trong lòng khó tránh nhìn cao hơn một chút, đồng thời cũng giả bộ xấu hổ trước tiểu nhân Trương Vũ.
Anh ta thích Khổng Như Nguyệt là thật, nhưng cũng biết khoảng cách giữa hai người không nhỏ.
Hôm nay nghe nói Khổng Như Nguyệt đưa bạn trai tới ăn cơm, anh ta cũng muốn xem thử tốt cuộc là người đàn ông thế nào mới có thể làm rung động trái tim cô ấy.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đúng là bị doạ một phen, không nói cụ thể ra sao được, ít ra cũng mạnh hơn bạn trai mà Liễu Nhiên chọn gấp hàng trăm lần.
Ông chủ Mã thẳng thắn nói: “Em trai Triệu nói câu này quả thật tôi rất thích! Có rảnh nhất định phải đưa em gái Khổng Như Nguyệt qua đây rồi chúng ta uống một ly nha!”
“Anh trai đúng là quá khách sáo!”
Mắt thấy ông chủ Mã và Triệu Nam Thiên nói chuyện hợp cạ, duy chỉ có Trương Vũ là bị ném sang một bên, dĩ nhiên là vẻ mặt tối sầm và đen như đáy nồi rồi.
Trước khi rời khỏi, ông chủ mã lén dặn một câu: “Em trai Triệu, có câu này tôi phải nhắc nhở cậu, có vài người đừng có quen thân quá!”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên, anh biết ông chủ Mã muốn nói tới Trương Vũ.
Nhưng hai người mới gặp nhau lần đầu thôi, ông chủ Mã lại nói câu thật lòng như vậy khiến anh cũng có chút cảm tình đối với người đàn ông này.
“Anh trai yên tâm, vai hề nhảy nhót thôi mà.”
Thấy Triệu Nam Thiên có chừng mực, ông chủ Mã cũng không nhắc nhở nữa, giảm giá 20% cho phí ăn uống và tiễn ra ngoài cửa.
Trương Vũ nén sự khó chịu cả nửa ngày, cuối cùng chộp cơ hội này lấy chìa khoá ra: “Liễu Nhiên, Nguyệt, chút nữa mới đi làm, tôi đưa hai người đi hóng mát.”
“Tôi đi bộ với anh Thiên, mọi người đi vui vẻ!”
Khổng Như Nguyệt nói xong thì khoác cánh tay của Triệu Nam Thiên rời khỏi.
Đám người Liễu Nhiên đợi hai người đi xa thì mới từ từ quay đầu.
Trương Vũ cảm thấy có gì đó bất thường, anh ta vội cười: “Liễu Nhiên, giận rồi hả? Em cũng biết tôi hồi hộp như vậy là vì quan tâm em mà! Còn cái tên họ Triệu kia, chắc là có ý đồ với em.
Đúng rồi, em có cơ hội thì nhắc nhở Nguyệt một chút!”
Liễu Nhiên vốn không còn chút hy vọng nào với anh ta, thấy anh ta nãy giờ cứ nói nhảm sau lưng mình thì cô ấy hoàn toàn thất vọng!
Liễu Nhiên lên tiếng dọa Trương Vũ một phen: “Thật ra, hôm nay tôi nên cảm ơn anh Thiên.”
“Cảm ơn? Cảm ơn anh ta cái gì?”
“Nếu không phải vụ hiểu lầm hôm nay, tôi làm sao biết anh là người thế nào?”
Trương Vũ ngơ ngác: “Liễu Nhiên, cuối cùng em cũng biết tôi đối xử tốt với em thế nào rồi sao?”
Liễu Nhiên phụt cười: “Trương Vũ, hai chúng ta tốt xấu cũng có duyên phận, có vài lời tôi không muốn nói quá khó nghe.
Hôm nay coi như bữa cơm chia tay của chúng ta đi.
Sau này anh đừng tới tìm tôi nữa!”
Trương Vũ hoàn toàn ngớ người, anh ta vội bắt lấy tay Liễu Nhiên: “Liễu Nhiên, em nói vậy là sao? Còn giận chuyện lúc nãy hả?”