VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Triệu Nam Thiên đau đầu, tài liệu hỗn tập quả thật quá nhiều.

Hơn nữa anh cũng không hiểu điều khoản, đành quay lại toàn bộ, như vậy thì làm chậm trễ rất nhiều thời gian.
Liễu Nhiên thấy vẻ khó xử của Triệu Nam Thiên: “Như vầy đi, tôi giúp anh!”
“Không được, cô không phải còn trực ban sao?”
“Không sao.

Dù gì cũng sắp tan làm, nếu có người thấy thì tôi nói là có chút chuyện nên đi trước.”
Nói xong, Liễu Nhiên đã quay người: “Anh Thiên, anh chờ tôi một chút!”
Cô đi đóng cửa phòng tài vụ trước, sau đó tắt đèn, lúc này mới về phòng tư liệu.
Một tiếng cạch!
Cửa phòng tài liệu cũng bị khoá, trong phòng yên tĩnh, nhất thời có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

Thấy Triệu Nam Thiên ngơ ngác, Liễu Nhiên hối anh: “Anh Thiên, tranh thủ thời gian, sau này cơ hội như vầy cũng không dễ có đâu.”
Sau khi nói xong, cô ấy đột nhiên cảm thấy câu nói này nghe có vẻ mờ ám, mặt cô đỏ tới tận cổ.
Triệu Nam Thiên cũng không dám nghĩ sâu xa nên vội trả lời.
Không biết là vì nguyên nhân nam nữ phối hợp làm việc không mệt, hay là vì có một Liễu Nhiên biết điều khoản ở bên cạnh.
Tóm lại, sau khi có cô ấy tham gia thì hiệu suất rất nhanh, mười phút trôi qua thì đã hoàn thành lượng công việc mà Triệu Nam Thiên làm nửa tiếng đồng hồ lúc nãy.
Nhất là không gian trong phòng tài liệu tương đối kín, ngay cả cửa sổ bên ngoài cũng không có, nhắm mắt hít thở, đâu đâu cũng là hương nước hoa trên người Liễu Nhiên khá là hưng phấn tinh thần.
Trước mắt thấy quay video tài liệu cũng sắp kết thúc, Liễu Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy nhìn thời gian, chín giờ kém năm, ra dọn dẹp một chút, vừa kịp thời gian ca tối.

Cộng thêm vỏ bọc của mình, e là cũng không ai biết tối nay Triệu Nam Thiên tới đây.
Đang suy nghĩ thì có tiếng tiếng gõ bên ngoài vang lên, chắc là văn phòng của phòng tài vụ.
Giọng nói đột ngột khiến cả hai bị doạ một phen.
Triệu Nam Thiên hỏi: “Làm sao đây?”

Liễu Nhiên cẩn thận nghe và giải thích: “Không sao, chắc là tới tìm tôi, đợi khi phát hiện tôi không có đó thì họ cũng sẽ đi thôi.”
Triệu Nam Thiên chau mày: “Vậy ngày mai cô phải giải thích thế nào?”
Liễu Nhiên cười nói: “Tôi nói tôi vào nhà vệ sinh!”
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng động lạ.

Lần này không cần Liễu Nhiên giải thích thì Triệu Nam Thiên cũng nghe rõ, đó là tiếng của người dùng chìa khoá để mở cửa.
Liễu Nhiên tỏ ra bình tĩnh, thật ra đã hoảng từ nãy giờ, phòng tài vụ không so với các bộ phận khác, trừ chìa khoá trực ban trên người cô ấy thì chỉ có hai trưởng phòng có chía khoá dự phòng.
Không cần nghĩ, chắc là một trong hai người lãnh đạo đó đang mở cửa!
Liễu Nhiên không tự tin lên tiếng: “Chắc là lãnh đạo của chúng tôi.

Hay là… tôi ra trước ứng phó với họ một chút? Anh tìm nơi nào để trốn đi.”
Triệu Nam Thiên lắc đầu: “Không được, lúc nãy gõ cửa mà cô không lên tiếng.

Bây giờ cô đột nhiên đi ra, chắc chắn cô sẽ bị nghi ngờ.”
“Anh Thiên, vậy phải làm sao đây?”
Liễu Nhiên không còn ý kiến, đang nói thì cửa phòng tài liệu đã bị người ta mở ra.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi