VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Kết quả không ngờ, hôm nay tới ây còn bắt được thóp của Tôn Mập, lần này cũng không tệ, vạch trần gian tình của tên này!
Đang phân tích mặt lợi hại của chuyện này, bên ngoài có tiếng động kỳ lạ truyền tới.

Liễu Nhiên không phải cô gái không hiểu chuyện đời, lúc nghe thì đỏ cả mặt, cô ấy nghiêng đầu, xì nhẹ một tiếng!
Triệu Nam Thiên nghe thấy sự nồng nhiệt, không phải anh thích nghe lén, mà là cảm thấy nếu có thể lợ dụng chuyện này, có lẽ có thể coi như thẻ bài cuối cùng!
Không chờ suy nghĩ sâu, trưởng phòng Lý bên ngoài đã cầu xin: “Chí Bình… Được rồi… Đừng… Đừng quấy nữa, chút nữa bị người ta… nghe thấy đó… Hôm khác… hôm khác có được không?”
Tôn Chí Bình chẳng tha: “Không được, khoảng thời gian này cái người phụ nữ tuổi băm quản chặt tôi lắm, làm gì có thời gian?”
Trưởng phòng Lý tương đối đắc ý nhưng vẫn làm dáng làm điệu và nói: “Ha ha, trưởng phòng Khương người ta là người đẹp có tiếng trong công ty Vật Nghiệp của chúng ta, anh lại nói là người phụ nữ tuổi băm?”
Tôn Chí Bình khoe mẻ: “Hì, còn kém xa cô mà!”
Triệu Nam Thiên nghe mà buồn nôn, cái tên khốn kiếp này, vụng trộm sau lưng vợ, còn nói những lời không biết xấu hổ này nữa!
Trưởng phòng Lý vẫn không yên tâm: “Đừng quậy, chúng ta ra ngoài thuê phòng, nếu bị người ta nghe thấy, chúng ta cũng không cần làm người nữa đâu!”
“Ra ngoài thuê phòng làm gì? Ở đây kích thích biết bao? Tôi đã muốn tìm cơ hội này từ lâu rồi!”
“Đúng là bó tay với anh.


Anh chờ chút, chúng ta vào trong đi!”
Nghe câu này, Triệu Nam Thiên và Liễu Nhiên trốn phía sau hoàn toàn há hốc mồm.

Nhất là Liễu Nhiên, vẻ mặt đỏ ửng, biểu cảm kỳ lạ, lúc nãy cô ấy nghĩ đến vô số khả năng, chính là không ngờ chuyện lại phát triển tới mức này!
Liễu Nhiên tỏ ra bất lực nhìn Triệu Nam Thiên, ánh mắt đó giống như muốn hỏi anh là phải làm sao đây?
Triệu Nam Thiên cười khổ, anh có thể nghĩ ra cách gì, ánh mắt quan sát một vòng, cuối cùng nhìn thấy góc phòng.

Góc đó có giá treo đồ đang bỏ trống, tuy không thể che hết cả người, nhưng cũng hơn là ngồi chờ chết.

Nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh vội kéo Liễu Nhiên trốn vào một góc.

Chân trước vừa đứng vững, chân sau đã nghe có người xông vào.


Tuy giá treo đồ có treo vài bộ, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện hai người trốn phía sau, nhất là cẳng chân của hai người, cơ bản không che được.

Cũng may hai người khách không mời mà tới đang bận anh anh em em, cũng cơ bản không quan sát kỹ.

Liễu Nhiên cúi đầu, đúng là xấu hổ muốn chết.

Không gian phía sau giá treo đồ có hạn, thậm chí còn không có chỗ để trốn nên đành bó chân trói tay tại chỗ.

Cộng thêm âm thanh bên kia khiến cô ấy đỏ mặt tim đập nhanh, hai chân mềm nhũn, sao mà đứng vững được.

Run rẩy vài lần lại dính vào người của Triệu Nam Thiên.

Liễu Nhiên chưa từgn trải qua chuyện nam nữ, trải nghiệm có được cũng chỉ là lý luật suông, cho dù lúc trước qua lại nồng nhiệt với Trương Vũ cách mấy cũng chỉ nắm tay đơn giản mà thôi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi