Vị trí mà Triệu Nam Thiên đứng lúc nãy có góc nhìn rất tốt, tình cờ quay được hai người rất chân thật.
Trưởng phòng Lý chỉ thấy một nửa, đột nhiên cảm thấy hai chân nhũn ra.
Tuy cũng có người lén đồn quan hệ giữa chị ta và Tôn Chí Bình không bình thường, nhưng dù gì cũng là tin đồn, không thể đếm xuể.
Nhưng một khi đoạn video này tung ra, vậy sau này chị ta thật sự không cách nào làm người được.
Bất luận là người thứ ba hay tình nhân, bị đồn ra ngoài cũng không hay, tới lúc đó bàn tán xôn xao trong công ty, cho dù lãnh đạo không tìm chị ta nói chuyện, bản thân chị ta cũng không còn mặt mũi.
Tuy chỉ là văn phòng cấp dưới công ty Vật Nghiệp, nhưng nghề chủ yếu của trưởng phòng phòng tài vụ vẫn rất béo bở, sao chị ta nhẫn tâm nói đi là đi?
Tôn Chí Bình rốt cuộc là xuất thân từ phòng bảo vệ, hoàn hồn trước, anh ta lên tiếng quát: “Tên nhóc này, cậu đang nói linh tinh gì thế? Mau đưa điện thoại cho tôi!”
Giọng nói đe doạ khí thế, nếu là người bình thường thì thật sự bị anh ta doạ cho sợ mất đất.
Liễu Nhiên lúc này đã ngơ ngác tại chỗ.
Tôn Chí Bình thân thủ nhanh nhẹn, anh ta vừa nói vừa đi lên một bước, đưa tay bắt lấy Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên vẫn luôn đề phòng anh ta, lùi về sau một bước, đồng thời lên tiếng nhắc nhở: “Haiz, trưởng phòng Tôn, anh đừng manh động, lỡ như tôi trượt tay, rồi tung đoạn video này cho danh sách bạn bè của mình, vậy thì phiền phức à”
Tôn Chí Bình chỉ trích: “Cậu dám? Có tin tôi bóp chết cậu không?”
Triệu Nam Thiên giả bộ che ngực: “Tôi tin, đúng là sợ chết đi được!”
Giọng của anh phô trương, nhưng làm gì ra vẻ sợ hãi đâu chứ?
Ngược lại Liễu Nhiên thấy Triệu Nam Thiên ứng phó dễ dàng thì cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Chí Bình vặn hỏi tiếp: “Bớt giả bộ ra vẻ với tôi đi, cậu tưởng tôi không dám dộng vào cậu sao?”
Triệu Nam Thiên trêu chọc: “Vậy chúng ta cược một ván là được, xem tay ai nhanh hơn?”
Tôn Chí Bình nheo mắt, từ lúc anh ta có chỗ đứng vững chắc trong phòng bảo vệ, trên dưới có ai không nể mặt anh ta? Hiếm khi bị người khác khiêu khích như vậy.
Anh ta tiến một bước, ngay cả nắm đấm cũng siết chặt, ý là nói một lời không hợp là sẽ ra tay.
Bầu không khí trong phòng căng thẳng, ngay cả tâm trạng nhẹ nhõm của Liễu Nhiên lúc nãy cũng nghẹn đến cổ họng.
Trưởng phòng Lý là phụ nữ, suy nghĩ tương đối nhiều, thấy tay của Triệu Nam Thiên đã ấn trên điện thoại, chị ta vội ngăn Tôn Chí Bình: “Chí Bình, anh đừng manh động.
Chúng ta có gì từ từ nói, vì chút chuyện nhỏ này thì không đáng đâu!”
Tôn Chí Bình nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên mà không nói, sau nửa ngày trời, anh ta cười mỉa: “Nói đi, tên nhóc nhà cậu rốt cuộc muốn thế nào đây?”
Triệu Nam Thiên cũng mỉm cười: “Tôi không muốn làm gì cả.
Hai chúng ta không oán không thù, Liễu Nhiên cũng là cấp dưới cốt cáng của trưởng phòng Lý, nếu thật sự tính toán thì chúng ta vẫn là người một nhà mà.
”
Phát hiện Tôn Chí Bình không giỏi giao tiếp, anh dứt khoát chuyển lời sang trưởng phòng Lý: “Trưởng phòng Lý, chị nói xem có đúng không?”
Trưởng phòng Lý vui vẻ gật đầu: “Đúng đúng đúng, vốn dĩ là người một nhà, Liễu Nhiên, bình thường chị Lý không quan tâm cô sao?”
Liễu Nhiên lén kéo kéo Triệu Nam Thiên và khuyên anh một câu: “Anh Thiên…”
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm trưởng phòng Lý và hỏi: “Trưởng phòng Lý, tôi có thể xoá video, ngày mai chị sẽ không làm khó Liễu Nhiên chứ?”
Trưởng phòng Lý thấy Triệu Nam Thiên như vậy, dần dần nắm được thế chủ động: “Chắc chắn sẽ không, tôi tin Liễu Nhiên cũng là người thông minh.
Ngày mai chắc chắn sẽ không nói lung tung phải không?”