Từ Hoa Dương dùng mu bàn tay lau vết máu trên mép, hạ giọng nói: “Chỉ có chút bản lĩnh như thế này thôi sao?”
Nói xong câu này, anh ta còn dùng khẩu hình chửi thề một câu, đại ý là hỏi thăm mẹ anh ấy gì đó.
Triệu Nam Thiên bị anh ta liên tiếp thách thức, làm sao mà còn có thể nghe được những lời khuyên bảo của Tô Mục Tuyết nữa, nắm chặt nắm đấm đi đến.
Tô Mục Tuyết chạy vòng qua xe đuổi theo: “Triệu Nam Thiên, anh làm cái gì vậy? Anh điên rồi sao?”
Từ Hoa Dương lập tức thay đổi nét mặt: “Tô Mục Tuyết, đừng trách anh ấy, chuyện thế này hoàn toàn là hiểu lầm thôi, cô buông anh ấy ra, để tôi giải thích cho anh ấy hiểu.
”
Tô Mục Tuyết hậm hực: “Giải thích? Có cái gì cần phải giải thích chứ! Hai chúng ta quang minh chính đại, minh bạch rõ ràng, phải giải thích gì với anh ta chứ?”
Cô ấy giận run cả người, tuy rằng cô ấy cũng hiểu rõ nguyên nhân khiến Triệu Nam Thiên động thủ, nhưng mà đến hỏi cũng không thèm hỏi đã vung tay đánh người, thế thì quá là dã man còn gì?
Lẽ nào trong mắt của Triệu Nam Thiên, cô ấy là loại đàn bà không biết liêm sỉ là gì sao, ở ngay trước cửa nhà ôm ấp hú hí với người đàn ông khác sao?
Triệu Nam Thiên cũng ý thức được là mình có chút bốc đồng, tuy rằng đấm được Từ Hoa Dương một cái cũng đã khiến cho cơn bực tức của anh ấy trong tối nay đã được trút ra, nhưng mà sau đó thì sao?
Từ Hoa Dương nhìn thấy Triệu Nam Thiên đã tỉnh táo trở lại, ở đấy lại bồi thêm một câu: “Anh Triệu, chuyện này không liên quan gì đến Tô Mục Tuyết hết, anh có điều gì không vừa lòng thì cứ trút vào tôi!”
Triệu Nam Thiên tức đến ngứa hết cả đít, nhưng mà cuối cùng thì cũng đã nhìn rõ, cái thằng cha này trông thì có vẻ văn vẻ lịch sự, phong độ nhã nhặn đầy mình, kỳ thực thì lại là một cao thủ giở trò mưu mô khó lường.
Chẳng phải sao, vài ba lời nói đã khiến cho anh ấy bị đẩy đến vị trí đối lập với Tô Mục Tuyết.
Từ Hoa Dương vùng vẫy đứng dậy, đứng chặn giữa Triệu Nam Thiên và Tô Mục Tuyết, tỏ vẻ quan tâm hỏi một câu: “Có sao không, anh ấy không làm cô bị thương chứ?”
Tô Mục Tuyết tâm trạng không được tốt, nói: “Tôi không sao hết.
”
Tối hôm nay cô ấy uống không ít rượu, lại thêm vừa rồi vội vã xuống xe, lúc nói chuyện sắc mặt đã trở nên trắng bệch, đến cơ thể cũng có hơi lắc lư như muốn ngã.
Từ Hoa Dương tỏ ra lo lắng: “Có thật không vậy, tôi đưa em đi vào nghỉ ngơi trước nhé?”
Không đợi Tô Mục Tuyết trả lời, anh ta đã quay ra nói với Triệu Nam Thiên: “Anh Triệu, tôi biết là anh có thành kiến với tôi, nhưng mà tôi có thể thề độc với anh là, Tô Mục Tuyết không hề làm bất cứ điều gì có lỗi với anh hết!”
Lần này, Triệu Nam Thiên quả thật là đã thấy rõ được thủ đoạn của Từ Hoa Dương, quả đúng là chữ nào cũng như đâm vào tim người khác vậy.
Nhất thời, anh cũng không nói được câu nào ra hồn cả: “Tô Mục Tuyết, cô đừng có mà nghe thằng khốn nạn này nói bậy bạ, tôi không hề có ý đó.
”
Tô Mục Tuyết hỏi vặn lại: “Vậy thì anh có ý gì chứ?”
Từ Hoa Dương tính toán tỉ mỉ mới có cục diện trước mắt, làm sao mà có thể dễ dàng giương mắt nhìn hai người này giải thích rõ ràng với nhau được.
Anh ta liền cắt ngang, nói: “Anh Triệu, tôi biết là anh đối với tôi có thành kiến, nhưng mà tôi hy vọng là chuyện này anh đừng có mà kéo Tô Mục Tuyết vào.
Là tôi đã đề nghị cô ấy đi vào nghỉ ngơi trước, chuyện giữa chúng ta thì hãy dùng phương thức giữa hai người đàn ông giải quyết, anh thấy thế nào?”
Triệu Nam Thiên vẫn còn chưa nói gì thì Tô Mục Tuyết đã mở miệng nói: “Hoa Dương, đừng có mà bốc đồng, anh đánh không lại anh ấy đâu.
”
Từ Hoa Dương dịu dàng cúi đầu xuống: “Chỉ cần có thể trả lại sự trong sạch cho em, tôi tình nguyện làm bất cứ chuyện gì!”