VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Căn bản là không thèm đợi Triệu Nam Thiên trả lời, cô ấy hỏi ngược lại: “Chỉ dựa vào anh, anh có cái bản lĩnh đấy không?”
Triệu Nam Thiên đã quen với cái giọng điệu này của người nhà họ Tô, thở dài nói: “Cuối cùng thì cũng nói ra câu này rồi, cuối cùng cũng cảm thấy một bảo vệ nhỏ nhoi như tôi khiến cô mất mặt đúng không?”
Tô Mục Tuyết không muốn thừa nhận: “Tôi không có nói như thế, chỉ là nói ra sự thật mà thôi!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy mỗi câu nói từ miệng của Tô Mục Tuyết nói ra đều như đang chế giễu mình, thế nên cũng nói thẳng ra: “Sự thật? Sự thật là người chồng trên danh nghĩa pháp luật của cô là tôi, không hề bằng mối tình đầu của cô đúng không!”
Tô Mục Tuyết không còn nước để lùi, cũng dứt khoát thừa nhận, nói: “Đúng thế, trong mắt tôi, anh đúng là không bằng Từ Hoa Dương! Đây vốn là sự thật, nếu như anh không chấp nhận được điều này thì tôi cũng không có cách nào khác cả!”
“Lẽ nào trong mắt cô, tôi tệ hại đến vậy ư?”
Tô Mục Tuyết lúc này vẫn đang trong cơn tức giận: “Tôi không hề nói như vậy, nếu như anh thật sự có bản lĩnh thì anh đi kéo cho tôi vốn đầu tư mười mấy nghìn tỷ đồng đi, tôi có thể không bao giờ gặp lại anh ta nữa! Nhưng nếu mà anh không thể làm được, vậy thì đừng có mà can thiệp vào chuyện của tôi!”
Mười mấy nghìn tỷ đồng?
Triệu Nam Thiên gần như tức đến muốn bật cười: “Tô Mục Tuyết, cô đừng quên là cuộc hôn nhân này không phải là tôi mặt dày mày dạn cầu xin mà có được, ngay từ ban đầu chuyện của tôi cô đều biết rõ mười mươi, đến bây giờ thì cô lại chê tôi không có bản lĩnh, thế ngay từ đầu cô làm gì rồi?”
Tô Mục Tuyết lời tiếp lời, trả lời luôn một câu: “Thế nên bây giờ tôi thấy rất hối hận!”

Triệu Nam Thiên sững người ra một lúc, mâu thuẫn giữa bọn họ đã được tích tụ từ lâu, chỉ có điều sau đó bị quá nhiều rắc rối, phiền phức che đậy đi mà thôi, nhưng rốt cuộc thì đấy cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Cũng như chuyện ngày hôm nay, một khi đến lúc cần phải nói rõ mọi chuyện, những mâu thuẫn này cũng sẽ đồng loạt bị bộc phát ra.

Kỳ thực thì Triệu Nam Thiên cũng biết, bất luận là về dung mạo hay là vì điều kiện gia đình, thậm chí là đến tài hoa và bản lĩnh, anh ấy cũng vẫn còn cách rất xa với bạch mã hoàng tử trong lòng của Tô Mục Tuyết.

Trước đây Tô Mục Tuyết đã đồng ý là sẽ có thời gian nửa tháng để khảo sát, ngoài vì cũng có thiện cảm với anh ấy, khả năng càng nhiều hơn vẫn là bởi vì thấy áy náy và muốn báo ơn sự việc ở hội Hoàng Đình mà thôi.

Anh ấy tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà đây lại là sự thật.

Còn về quan hệ giữa hai người, cãi cọ đã trở thành chuyện như cơm bữa, kể cả không có chuyện liên quan đến Từ Hoa Dương này, thì e là cũng sẽ vì chuyện khác mà bùng nổ ra mà thôi!

Còn về Từ Hoa Dương, sớm đã sững sờ ở bên cạnh, anh ta cũng không hề ngờ là mâu thuẫn giữa hai người bọn họ lại sâu như vậy.

Vừa rồi anh ta chỉ mới nói khiêu khích có vài lời mà thôi, thế mà đã khiến cho hai người bọn họ bị dồn đến bước ranh giới sắp phải đường ai người nấy đi rồi!
Tô Mục Tuyết không còn nói tiếp gì nữa, không phải là vì cô ấy cảm thấy mình nói gì sai, mà là ở trước mặt của Từ Hoa Dương xử lý chuyện này rõ ràng là không được phù hợp cho lắm.

Cô ấy có vẻ rất mệt mỏi nói: “Triệu Nam Thiên, hôm nay tôi đã quá mệt rồi, không muốn tranh luận với anh về những chuyện này nữa, chúng ta hãy bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau đi.


Nói xong, cô ấy quay người đi về nhà trước.

Từ Hoa Dương đi theo sau nói: “Tôi đưa em về nhà.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi