VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Đối với việc vậy mà trong nhà mình có thể xuất hiện một bàn đồ ăn phong phú như vậy, Tô Mục Tuyết nhìn thế nào cũng cảm thấy như mình đang nằm mơ.
“Anh làm?”
Cô giành trước động đũa, há miệng tinh tế nhấm nháp.
Triệu Nam Thiên lau tay trên tạp dề, “Thế nào, hợp khẩu vị của cô không?”
“Không tồi!”Tô Mục Tuyết nheo khóe mắt thèm thuồng, hai chữ này nhìn như qua loa, nhưng thật ra trong tự điển của cô đây đã là đánh giá rất cao.
Bốn món mặn một món canh rất nhanh đã bị tiêu diệt sạch sẽ, cô cống hiến hơn phân nửa sức chiến đấu.
Triệu Nam Thiên thu dọn, rửa chén.
Cô đứng bên cạnh nhìn.

Trong không khí còn lưu lại mùi đồ ăn, hơi ấm bay ra từ phòng bếp còn dư lại thổi lên mặt.

Khiến căn nhà lạnh như băng lại có thêm một chút sức sống, cũng càng giống một căn nhà hoàn chỉnh.
Tô Mục Tuyết bị suy nghĩ đột nhiên nhô ra trong đầu dọa sợ hết hồn.
Cô vội vàng khuyên răn bản thân mình, cô và Triệu Nam Thiên chỉ là gặp dịp thì chơi, một tháng sau vẫn phải mỗi người một ngả, ngàn vạn lần không thể bị một bữa cơm thu mua.

Tới lúc này cô mới có thể miễn cường đè ép suy nghĩ kia xuống.
Bận rộn xong Triệu Nam Thiên nhìn thoáng qua thời gian, chín giờ đúng.
Cả đêm Tô Mục Tuyết đều đang ngồi mát ăn bát vàng, hơi ngượng ngùng, trong lòng đang suy nghĩ xem mình nên cảm ơn thế nào, không ngờ tới Triệu Nam Thiên đã thay đồng phục bảo vệ xong, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Cô vô thức mở miệng hỏi, “Anh đi đâu?”
“Đi làm.”
Triệu Nam Thiên đã mang giày xong.
“Muộn như vậy còn đi làm?”
Tô Mục Tuyết đầu tiên là kinh ngạc sau đó mới nhớ tới, hình như công việc của Triệu Nam Thiên là ca đêm.
Chẳng qua hôm nay anh đã dậy sớm như vậy, lại giày vò nguyên một ngày, anh còn sức trực ca đêm sao?
Triệu Nam Thiên không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đùa một câu, “Không cố gắng làm việc sao có thể kiếm tiền nuôi gia đình?”
Bầu không khí nghiêm túc như trở nên bình thản hơn rất nhiều, tâm tình của Tô Mục Tuyết cũng không tệ, mắng: “Không biết xấu hổ, ai cần anh nuôi? Tôi là phó tổng giám đốc thường vụ của tập đoàn Tô Phong, tiền lương chín mươi triệu, ai nuôi ai còn chưa chắc đâu!”Tiếng nói vừa ra cô bỗng cảm thấy lời mới rồi có chút mập mờ, không đợi cô bổ sung thêm, Triệu Nam Thiên đã xoay người.
Cô vội vàng đuổi theo hỏi một câu, “Này, cái kia… buổi tối anh còn về không?”
Thấy Triệu Nam Thiên sửng sốt cô vội vàng giải thích, “Anh đừng hiểu lầm…”
Triệu Nam Thiên biết hôn nhân giữa mình và Tô Mục Tuyết hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày.

Đối với Tô Mục Tuyết, có thể đây chỉ là đang diễn trò cho gia đình cô xem mà thôi.
Nói thẳng hơn một chút, đối với cô, bản thân mình chỉ là công cụ để cô chiến tranh lạnh với người trong nhà, là cớ cô dùng để qua loa tắc trách với nhà họ Ngụy.
Coi đoạn quan hệ này là thật?
Anh còn chưa ngây thơ như vậy.
Mà lại nói không chừng hiện tại nữ thần Tô đã bắt đầu hối hận.
Triệu Nam Thiên tự biết mình.

Trước khi đối phương chưa hoàn toàn tiếp nhận mối quan hệ này, anh không muốn mặt dày mày dạn ở lại đây.
Nói xong, anh lại làm ra thủ thế gọi điện thoại, “Lúc tôi tan tầm đã khuya, quay về ký túc xá là được rồi, cô có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Triệu Nam Thiên xoay người mở cửa, sau đó lập tức sững sờ tại chỗ.
Ngoài cửa có một người đàn ông đang đứng, xem dáng vẻ dường như anh ta đang dự định gõ cửa.


Chẳng qua không đợi anh ta gõ cửa bản thân mình đã mở cửa trước.
Nhìn dáng vẻ anh ta tối đa cũng chỉ hai mươi, trang phục theo trào lưu, từ đầu đến chân đều là đồ hip-hop.

Trên đầu anh ta là chiếc mũ lưỡi trai đội lệch, chân mang đôi giày ván trượt khoa trương vô cùng.
Triệu Nam Thiên hỏi một câu, “Anh tìm ai?”
Đối phương nhìn thấy Triệu Nam Thiên, cũng sững sờ ra.
Anh ta lấy kính râm xuống, vẻ mặt cổ quái, mặt mũi tràn đầy khinh thường hỏi, “Anh là ai vậy?”
Vừa nói chuyện anh ta vừa đẩy Triệu Nam Thiên ra muốn xông vào bên trong.
Triệu Nam Thiên không nhúc nhích mà đưa tay cản anh ta về, lặp lại câu hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi