Lần thứ hai lại là vì trả thù và phát tiết, lúc ấy đầu óc trống rỗng, cũng không nhớ rõ được cái gì.
Nhưng lần này không giống như vậy, cảm giác này rất kỳ quái, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến bò lên người, cả người cũng rùng mình lên.
Vì vậy Tô Mục Tuyết sững sờ ngây người ra, quên cả mở miệng nói chuyện…
Tô Mục Tuyết cũng không biết lấy đâu ra sức lực, mở miệng nói một câu: “Anh làm cái gì đó?”
“Giúp cô đỡ đau hơn?”
Triệu Nam Thiên nhìn thẳng cô, cảm xúc hỗn loạn nhưng không dám lộn xộn, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh thật sự tiếp xúc thân mật với Tô Mục Tuyết trong gần nửa tháng qua.
Hơn nữa hôm nay cô chỉ mặc đồ ngủ, khi để tay lên, anh thậm chí có thể cảm nhận được xúc cảm mềm nhẹ dưới lớp quần áo, đặc biệt là hơi thở nhấp nhô trên chiếc bụng nhỏ của cô, cảm giác kiều diễm như muốn cắn nuốt anh.
Tô Mục Tuyết cũng không cảm kích, không chút an phận vặn vẹo cơ thể: “Không phải tôi nói rồi sao? Tôi sống hay chết cũng không có liên quan gì tới anh, từ bao giờ anh có quên làm loạn ở đây?”
Cô cũng không biết là do tức giận hay là do xấu hổ, gương mặt ửng đỏ, khi nói chuyện không có chút tự tin nào.
Triệu Nam Thiên nghe không ra hàm ý trong đó, “ồ” một tiếng sau đó chậm rãi thu tay về.
Tô Mục Tuyết vừa mới giãn lông mày ra được một chút, lập tức lại nhíu lại.
Cô khẽ quát một tiếng: “Anh làm gì đó?”
Triệu Nam Thiên có chút khó hiểu trả lời: “Không làm gì cả!”
Tô Mục Tuyết lại thét hỏi: “Vậy anh lộn xộn cái gì?”
Triệu Nam Thiên oan uổng trả lời: “Tôi có lộn xộn cái gì đâu?”
Vừa rồi anh hoàn toàn quy củ, không có chút nào vượt quá giới hạn, sao giờ lại biến thành lộn xộn rồi?
Tô Mục Tuyết xoay đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Đặt tay vào lại đi!”
Tuy rằng ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng nghe qua lại giống như đang làm nũng.
Không phải là cô có ảo giác gì với Triệu Nam Thiên mà là không biết bàn tay anh có ma lực gì mà vừa được anh khẽ xoa, cơn đau đã giảm bớt trong nháy mắt, tay anh vừa rời khỏi, cơn đau lại tăng thêm gấp bội lần.
Triệu Nam Thiên có chút bất ngờ, cố gắng đè nén cảm xúc quái dị trong lòng, chậm rãi đặt tay lại.
Trong phòng ngủ không ai nói chuyện, thời gian như thể dừng lại, cũng không biết đã bao lâu trôi qua.
Triệu Nam Thiên không dám nhúc nhích, cảm giác như tay sắp cứng đơ.
Tô Mục Tuyết há mồm: “Được rồi!”
Triệu Nam Thiên nửa tin nửa ngờ hỏi một câu: “Thật sự không sao chứ?”
Tô Mục Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt: “Bảo anh bỏ ra thì anh cứ bỏ ra đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”
Triệu Nam Thiên ngoan ngoãn làm theo, trở mặt không biết người, bây giờ mới đúng là phong cách của nữ thần.
Tô Mục Tuyết có chút buồn cười, con người này rốt cuộc sao lại thế chứ? Nói chuyện dịu dàng với anh anh không tin, buông lời lạnh nhạt anh lại nghe theo, lẽ nào là thuộc giống lừa?
Triệu Nam Thiên cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, ngại ngùng hỏi một câu: “Hay là tôi lấy cho cô… một ly nước ấm nhé?”
Tô Mục Tuyết mím môi không nói lời nào, như thế còn đang tức giận.
Triệu Nam Thiên hiểu rõ tính tình cô, chỉ cần cô không phản đối, về cơ bản là đã đồng ý.