VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Ngụy Bắc Minh thì hay rồi, mặt ngoài khéo hiểu lòng người nhưng thật ra anh ta lại là kẻ tâm thần.
Cưỡng ép không thành bèn phái sát thủ truy sát?
Nếu hôm qua không có Triệu Nam Thiên, thậm chí cô còn hoài nghi rất có thể tên sát thủ kia sẽ thủ tiêu cả cô luôn!
Bà Ngụy cố nén chán ghét nói: “Không sai, hôm nay Bắc Minh cố ý tới đây để giải thích với cháu, cháu chớ để trong lòng.”
Vừa nói chuyện bà ta vừa đẩy con trai một cái, “Ngốc, con còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Thấy con trai bất động, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên.
Bà ta tiến lên khuyên một câu, “Đối phó với loại người lang thang như vậy không đáng để con tự hạ thân phận.

Chờ sau chuyện hôm nay cứ giao anh ta cho mẹ, mẹ nhất định có thể giải mối hận trong lòng con!”

Ngụy Bắc Minh suy nghĩ một chút sau đó lại khôi phục vẻ ung dung ngày xưa.
Anh ta chủ động tiến lên trước, “Không sai, Mục Tuyết, hôm nay anh tới để giải thích với em!”
“Chuyện ngày hôm qua em chớ để trong lòng, là do anh uống quá say nên nói sai.

Hôm nay em muốn đánh muốn mắng gì anh anh cũng không nói hai lời!”
“Mục Tuyết, tình cảm anh dành cho em có trời đất chứng giám!”
“Thực sự, tất cả chuyện trước kia đều đã qua, sau này anh bảo đảm anh sẽ không tiếp tục tin mấy lời đồn đãi nhảm nhí kia nữa, anh sẽ toàn tâm toàn ý bù đắp sai lầm hai ngày vừa rồi của mình!”
Thấy Tô Mục Tuyết không để ý tới anh ta, anh ta lại tuyên thệ: “Nếu anh có nửa câu nói xạo trời đánh ngũ lôi!”
Bà Ngụy đứng bên cạnh tận dụng triệt để, “Bắc Minh, con còn sững sờ ra đó làm gì? Mục Tuyết không tỏ thái độ nghĩa là đã tha thứ cho con rồi!”
“Thế nhưng…”
Ngụy Bắc Minh không nhìn ra Tô Mục Tuyết có ý tha thứ cho mình, nhưng lời đến khóe miệng anh ta lại nhịn được.
Bà Ngụy đẩy anh ta một cái từ phía sau, “Nhưng cái gì mà nhưng? Con gái da mặt mỏng, đây gọi là rụt rè.

Con còn không mau chủ động một chút!”
Chuyện tối ngày hôm qua là thật hay giả, trước mắt bà ta không muốn truy cứu.

Nói chung chuyện bọn họ phải làm lúc này là giữ lại mặt mũi nhà họ Ngụy trước.

Chỉ cần nhà họ Ngụy không truy cứu việc này, chuyện xấu cuối cùng cũng chỉ là chuyện xấu, qua một thời gian ngắn nữa đương nhiên nó sẽ tự nhiên biến mất.
Tô Mục Tuyết không nói chuyện, cũng không tỏ thái độ, càng không cự tuyệt, trên mặt không nhìn ra chút hỉ nộ nào.
Cô thật sự không nhìn thấu Ngụy Bắc Minh.

Con người rộng lượng bao dung lúc này và con người hung tàn khủng bố hôm qua quả thực cứ như hai người!
Tới cùng đâu mới là bộ mặt thật của anh ta?
Nếu như hôm qua anh ta có thể rộng lượng như vậy, nào đến nỗi cô phải diễn trò với Triệu Nam Thiên làm gì?
Trên tình cảm, cô càng muốn tiếp nhận Ngụy Bắc Minh.
Dù cô có không quen có chán ghét mối hôn sự này tới mức nào, nhưng cô và Ngụy Bắc Minh vẫn có thể tính là thanh mai trúc mã, hai bên vốn quen thuộc tính cách của nhau, gia đình hai bên cũng hiểu rõ nhau như lòng bàn tay.
Nhưng Triệu Nam Thiên thì sao?
Một người đàn ông cô mới gặp hai ngày, cô không biết bối cảnh gia đình người đàn ông này, những chuyện anh từng gặp phải, tính cách sở thích và vân vân…
Chủ yếu nhất là trước mắt nhà họ Tô đang lâm vào tình cảnh khó khăn, chỉ có Ngụy Bắc Minh mới có thể giải quyết.

Về tình về lý, cô kết hợp với anh ta sẽ là kết cục tốt nhất cho cả hai nhà Tô Ngụy.
Nếu như hiện tại cô không thuật thế xuống ngựa, chẳng lẽ cô muốn theo Triệu Nam Thiên đi vào con đường đen tối?
Nhưng đường dưới chân cô có thể chọn sao?
Đối mặt với đả kích và trả thù điên cuồng của nhà họ Ngụy, nhà họ Tô không đủ sức chống đỡ.
Vô duyên vô cớ kéo một người bình thường như Triệu Nam Thiên như vào chuyện này, đây không phải là kéo anh vào hố lửa sao?
Mấu chốt nhất là anh có thể gánh vác được sao?
Đang nghĩ ngợi, Ngụy Bắc Minh đã thâm tình chân thành ôm cô vào ngực.
Tô Mục Tuyết vốn đã chán ghét anh ta, muốn tránh ra, kết quả thoáng nhìn qua ánh mắt bà Ngụy, cô do dự một lát.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi