Loại cảm giác này chính là thích sao?
Cô không chắc.
Nhưng nếu không phải là thì thì đó là gì?
Nếu thật sự không thích, vậy thì tờ giấy ly hôn đó cứ để cho anh ta ký.
Hôm nay những chuyện nên làm vì anh cô đã làm, những chuyện cần giúp cô cũng đã giúp, từ nay hai người ân oán rõ ràng, không ai nợ ai, không phải rất tốt sao?
Cảm nhận được ánh mắt Triệu Nam Thiên ngày càng hung hăng, cô quay đầu nói: “Tôi không đồng ý!”
Triệu Nam Thiên nghe được đáp án này thì không khỏi mỉm cười.
Cô nói cứng rắn, nhưng thần thái lại xiêu vẹo, đâu có mang theo sự bá đạo như bình thường?
Tô Mục Tuyết đỏ mặt, hung hăng lườm anh một cái: “Cười gì mà cười, như tên điên.
”
Triệu Nam Thiên nhất thời sửng sốt, anh ở cùng với Tô Mục Tuyết nửa tháng rồi, nhưng đã lúc nào thấy dáng vẻ này của cô?
Anh nói một câu không đầu không cuối: “Em tức giận nhìn rất đẹp.
”
Tô Mục Tuyết nhất thời thay đổi sắc mặt, véo tai Triệu Nam Thiên hỏi một câu: “Có phải lúc anh ở với nữ thần họ Mạnh kia, cũng mồm mép như vậy không?”
Nghe thấy Tô Mục Tuyết lại nhắc lại chuyện cũ, Triệu Nam Thiên lại thấy đau đầu, vội vàng bảo đảm: “Thật sự không có, trước đây anh có thể có chút suy nghĩ với cô ấy, nhưng từ hôm nay trở đi, anh đảm bảo giữa hai người bọn anh chỉ là bạn bình thường, tuyệt đối không vượt quá giới hạn nửa bước!”
Tô Mục Tuyết trợn mắt, cái gã này đúng là ngốc nghếch!
Tuy rằng lý lẽ là vậy, nhưng những lời này mà nói ra, sẽ không có cô gái nào thích nghe.
Có điều Tô Mục Tuyết cũng lười so đo, về mặt này cô cũng không có cách nào cắt đứt triệt để với Từ Hoa Dương, thì dựa vào đâu mà yêu cầu Triệu Nam Thiên không được vượt quá giới hạn chứ?
Nhắc đến Từ Hoa Dương, tâm trạng cô đột nhiên trở nên nặng nề: “Triệu Nam Thiên, tôi có thể thử đồng ý với anh, nhưng tôi sợ anh sẽ phải thất vọng…”
Tô Mục Tuyết không nói nữa, cô tin Triệu Nam Thiên có thể hiểu được ý nghĩa câu này.
Cô đồng ý cho Triệu Nam Thiên một cơ hội, nhưng lại sợ hai người đến cuối cùng không có cách nào ở bên nhau, dù sao về mặt tình cảm, không ai có thể nói chắc chắn được.
Thực tế, suy cho cùng thì Tô Mục Tuyết không có niềm tin với chính mình.
Tình hình của Tô Phong đang khiến cô đau đầu, cô quả thực không có cách nào dành quá nhiều tâm tư cho tình cảm.
Triệu Nam Thiên nhất thời sửng sốt, nếu trước kia nghe thấy giọng điệu này, có lẽ anh sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn chút.
Nhưng bây giờ hiểu được tính cách của Tô Mục Tuyết, nếu còn không hiểu được ý đằng sau câu này thì đúng là não úng nước rồi.
Triệu Nam Thiên có chút không chắc chắn hỏi: “Không sao, không sao…ý của em là…chấp nhận anh rồi à?”
Tô Mục Tuyết sợ anh hiểu nhầm, liền vội vàng giải thích: “Chỉ như người yêu thôi.
”
Bây giờ cô chỉ có thể đảm bảo cho Triệu Nam Thiên được như vậy, về mối quan hệ vợ chồng thực sự, cô không dám đồng ý.
Dù sao trách nhiệm của mối quan hệ đó rất lớn, những thứ phải trả giá cũng rất nhiều.
Hoặc là cô sợ, cô sợ bản thân không thể ứng phó nổi để làm một người vợ hợp lệ.
Hơn nữa cô cũng không có cách nào để coi một người đàn ông mới chỉ quen biết nửa tháng như chồng.