VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Mẹ Thư không hề nghe con gái giải thích, càng nghĩ bà ta càng cảm thấy điều này có khả năng, dù gì lúc trước con gái và Triệu Nam Thiên từng yêu đương mặn nồng với nhau, yêu đến chết đi sống lại, nếu không phải bà ta nhiều lần đòi chết uy hiếp thì đã không có cách chia rẽ hai người với nhau.

Bây giờ nghĩ đến chắc chắn là Thôi Phong biết con gái và Triệu Nam Thiên còn qua lại nên mới chia tay.

Mẹ Thư cắn răng nói: “Mẹ nói cho con biết, con đừng có mơ! Mẹ không đồng ý con yêu đương với Triệu Nam Thiên đâu, trừ phi mẹ chết!”
Nếu không biết chuyện Thôi Phong ra nước ngoài, bà ta còn có thể mắt nhắm mắt mở với quan hệ giữa con gái và Triệu Nam Thiên, với tình hình bây giờ, tên nhóc Triệu Nam Thiên kia sống rất tốt, mặc dù kém Thôi Phong nhưng anh cũng làm ăn khá được.

Nếu lúc trước anh có điều kiện như bây giờ, bà ta đã không ép hai người chia tay.

Nhưng bây giờ bà ta đã biết Thôi Phong ra nước ngoài trao đổi học tập, nếu về nước thì chắc chắn sẽ được đề bạt chú ý, thậm chí có thể trở thành lãnh đạo của bệnh viện.


Nếu là như thế thật thì chút thành tựu nhỏ nhoi của Triệu Nam Thiên không là cái gì trước mặt Thôi Phong.

Thư Trúc nhân ra tính toán nhỏ nhặt của mẹ mình, lòng không vui mà nói: “Mẹ, mẹ nói gì đó? Chuyện giữa con và Thôi Phong không hề có liên quan gì đến Triệu Nam Thiên!”
Mẹ Thư nửa tin nửa ngờ: “Con nói thật?”
Thư Trúc không kiên nhẫn nói: “Thật, hơn nữa bây giờ Triệu Nam Thiên đã có bạn gái.


Mẹ Thư hiểu ra: “Con nói vậy mẹ mới nhớ, hôm nay lúc mẹ thấy nó, đúng là có một cô gái đi cạnh nó, trông cũng…”
Bà ta nói đến một nửa, nhìn con gái, vội sửa miệng: “Trông cũng được, nhưng kém xa con gái bảo bối của mẹ!”
Sao Thư Trúc không nghe ý bênh vực của mẹ mình được, cô ta không nói gì.

Mẹ Thư chợt bắt đầu luyên thuyên: “Haiz, không đúng, con nói xem tên nhóc Triệu Nam Thiên này không có bản lĩnh gì hay, không có công việc tốt, sao lại có bạn gái xinh đẹp như vậy?”

Bỗng nhiên bà ta nghĩ đến một khả năng: “Con nói xem… chắc không phải Triệu Nam Thiên được cô gái kia bao nuôi đó chứ?”
Bà ta càng nghĩ càng thấy đúng: “Con không biết đâu, lúc nãy cậu ta lái chiếc Audi nhỏ, giễu võ giương oai trước mặt mẹ, con nói vậy mẹ mới phát hiện chiếc xe có dán một tờ giấy kỳ quái, có khi là của cô gái đó!”
Thư Trúc không muốn bình luận, với sự hiểu biết của cô ta với Triệu Nam Thiên, mẹ mình nói sai chắc rồi.

Mẹ Thư lại không cam lòng, chuyện của con gái và Thôi Phong là không thể bỏ qua được, nếu không thì tương lai con gái tìm bạn trai kém Triệu Nam Thiên, chẳng phải bà ta hối hận chết luôn à?
Bà ta dặn dò: “Con đừng đi đâu cả, mẹ ra ngoài gọi điện thoại, sau đó về tính sổ với con!”
Thư Trúc nhận ra tính toán của mẹ, nhưng cô ta không phối hợp, chỉ suy nghĩ hôm nay Triệu Nam Thiên đến bệnh viện để làm gì?
Trên hành lang bên ngoài phòng bệnh, Tô Mục Tuyết đi chậm lại, nhất là khi trông thấy cửa phòng gần trong gang tấc, bỗng nhiên cô bắt đầu căng thẳng: “À ừm Triệu Nam Thiên à, anh chờ em một lát, em muốn đi toilet chút…”
“Được, anh chờ em.


Triệu Nam Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, khi dẫn Tô Mục Tuyết đến gặp bố mẹ, ít nhiều gì trong lòng anh cũng bồn chồn lo lắng, không phải sợ mẹ không đồng ý mà là lo mẹ nghĩ nhiều.

Đến giờ anh vẫn chưa nói cho mẹ nghe chuyện chia tay với Thư Trúc, lỡ mẹ hỏi thì phải giải thích như thế nào đây? Còn nữa, với tình hình hiện tại của anh, làm sao anh tìm được một bạn gái vĩ đại như vậy?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi