VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Triệu Phú Cường tỏ ra không phục: “Bác à, trong thời gian bác nằm viện, chắc là không biết đâu? Sau khi xuất ngũ xong anh họ không tìm công việc đàng hoàng mà là làm bảo vệ trông cửa cho chung cư nhà người ta đấy!”
Triệu Nam Thiên không thanh minh, sợ mẹ anh lo lắng nên anh không nói chuyện này cho bà, ngay cả chuyện chia tay với Thư Trúc cũng thế.

Mẹ Triệu không hỏi nhiều: “Bảo vệ thì sao? Không trộm không cướp, lẽ nào càng mất mặt hơn sinh viên là cậu?”
Triệu Phú Cường rụt cổ không dám cãi lại, từ nhỏ là anh ta chỉ sợ mẹ Triệu, mặc dù nhìn hiền nhưng lúc nghiêm túc lên sẽ khiến anh ta có cảm giác sợ không nói được, thậm chí không dám nhìn nhiều.

Bạn gái bên cạnh anh ta không vui: “Dì, dì nói vậy không đúng rồi, nếu làm bảo vệ mà rạng rỡ thì tôi và Phú Cường học đại học làm gì? Cứ đi làm bảo vệ là được!”
Mẹ Triệu nghiêm nghị nói: “Đúng, bằng cấp của nó không đủ, không làm được công việc nào đó, nhưng nếu không phải nó bảo vệ quốc gia ở bên ngoài, vùi đầu nhiệt huyết thì các người làm gì có thời gian yên tĩnh học đại học? Tôi không cho phép các người chửi bới quân nhân, càng không cho phép các người chửi bới một quân nhân kính dâng thanh xuân vì quốc gia!”
Mẹ Triệu vừa dứt lời, phòng bệnh lặng ngắt như tờ.

Cô gái kia không cãi lại, quay đầu ra vẻ khinh thường.

Triệu Phú Cường cười gượng, không nói gì.

Cho đến giờ, Triệu Nam Thiên là sự kiêu ngạo của bà, nếu những người này chửi bới đứa con cả mấy câu, bà còn có thể nhịn không nói, nhưng nếu có người dám chửi bới Triệu Nam Thiên, bà không kiềm chế được.


Bấy giờ chú hai ho khan một tiếng: “Chị dâu, chúng ta nói chuyện chính, sao lại kéo đến quân nhân? Ở đây không ai dám sỉ nhục quân nhân cả, mấy đứa nhỏ không có ý đó.


Triệu Phú Cường bổ sung: “Đúng vậy, bác à, cháu không có ý đó.


Vừa nói anh ta vừa ra hiệu cho bạn gái, hôm nay đến nói chuyện chuyện nhà ở, sao có thể cãi nhau vì chuyện nhỏ này? Cô ta không chịu thua, thì thầm một câu: “Tên ngốc nhập ngũ có gì hay hơn người?”
Cô ta nói chuyện không nhỏ, vừa hay mọi người nghe rõ cả.

Mẹ Triệu hít sâu một hơi: “Mời mấy người đi cho, tôi không muốn nói chuyện nhà hôm nay.


Chú hai giận dữ đứng dậy: “Chị dâu, chị so đo gì với hai đứa nhỏ sao?”
Triệu Nam Thiên bước lên: “Mẹ tôi bảo các người đi đi, các người không nghe à?”
Anh cả cũng nói: “Chú hai, hôm nay là ngày mẹ cháu xuất viện, có chuyện gì chúng ta về nhà nói sau, đều là người một nhà cả, không có gì không bàn được.



Triệu Nam Thiên nghe là càng tức, mẹ bệnh hơn hai tháng, nằm viện gần một tháng.

Trong lúc dưỡng bệnh, phẫu thuật, nghỉ ngơi, đừng nói là đến thăm, ngay cả một cú điện thoại mà nhà chú hai còn không thèm gọi.

Bây giờ lại la ó, nghe nói mẹ anh xuất viện nên cố ý chạy đến đòi nhà, khác gì một lòng muốn người ta tức giận đâu!
Chú hai luôn thích dựa vào vai vế để lấn át người khác.

Có lẽ anh cả đã từng gặp phải chuyện này nhiều lần rồi nhưng ở trước mặt Triệu Nam Thiên thì lại hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Khi hai bên đều đang giằng co thì bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.

Vẫn còn chưa đến mức đánh nhau nhưng khí thế của Triệu Nam Thiên quá đáng sợ, chú hai tức giận vuốt râu trợn mắt và nói không nên lời.

Nhìn thấy hai bên sắp cãi nhau, Triệu Phú Cường vội vàng giật giật vạt áo của bố: “Bố à, hay là chúng ta đợi qua vài ngày nữa hãy nói chuyện được không?”
Không phải anh ta thông tình đạt lý, mà là anh ta bị Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm như vậy thì cảm giác ớn lạnh ở sống lưng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi