Tô Mục Tuyết nhìn trận chiến ngay trước mắt, cũng ngây người luôn rồi.
Mẹ Triệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi: “Từ nhỏ mẹ dạy con thế nào? Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, cầm lên được bỏ xuống được, nếu con đã cắt đứt với Thư Trúc, tại sao trong lòng vẫn còn nhung nhớ nó?”
“Mẹ hỏi lần nữa, Mục Tuyết và cái người Thư Trúc đó, rốt cuộc con muốn sống cả đời cùng ai?”
Tô Mục Tuyết nghe đến chuyện này, sắc mặt phiếm hồng, nhưng vẫn mím môi nhìn Triệu Nam Thiên.
Lần này Triệu Nam Thiên không cần suy nghĩ: “Mẹ, cái này còn phải hỏi sao? Chắc chắn là Mục Tuyết rồi!”
Tô Mục Tuyết nguôi giận không ít, nhưng miệng vẫn lầm bầm: “Nghĩ đẹp thật, anh đồng ý còn em vẫn chưa đồng ý đâu.
”
Kết quả ngoài ý muốn, giọng mẹ Triệu càng nghiêm túc hơn: “Con còn mặt mũi mà nói? Mặc kệ cho cô ta đến ức hiếp Mục Tuyết, ai cho con lá gan đó vậy?”
Triệu Nam Thiên không dám phản bác lời nào.
Anh cả ở bên nói một câu: “Mẹ, bỏ qua đi, Nam Thiên biết sai rồi, mẹ đừng tức giận…”
Mẹ Triệu quay đầu nhìn: “Con im miệng cho mẹ! Mẹ còn chưa nói con, Nam Thiên xảy ra chuyện lớn như vậy mà con còn không quan tâm, con làm anh trai kiểu gì thế?”
Anh cả phút chốc cạn lời.
Mẹ Triệu tiếp tục hỏi: “Bây giờ Mục Tuyết cũng là một nửa nhà họ Triệu, vừa nãy người phụ nữ kia tìm tới cửa, con làm sao lại giống như một đứa câm vậy?”
Anh cả cười khổ, lần này đúng là bị em trai chơi thảm rồi, liên lụy anh ta bị mắng một trận tơi bời.
Tô Mục Tuyết nghe đến đây, chút lửa giận trong lòng đã biến mất từ lâu.
Những oán trách đối với Triệu Nam Thiên chắc chắn là có, chính cô đối với Từ Hoa Dương cũng có một chút hồi ức, làm thế nào lại bảo Triệu Nam Thiên cắt đứt tình cảm triệt để được?
Hiện tại, mẹ Triệu sợ cô chịu ấm ức, dạy dỗ cả hai đứa con trai mình một trận.
Trong lòng cô cho dù có ấm ức, cũng ngay lập tức bình lặng lại rồi.
Tô Mục Tuyết bước đến giảng hòa: “Dì à, bỏ đi, chuyện của quá khứ cứ để nó qua đi.
”
Mẹ Triệu hừ một tiếng: “Con không cần nói giúp nó.
”
Vừa nói bà vừa trừng Triệu Nam Thiên một cái: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Triệu Nam Thiên có chút mơ hồ.
Mẹ Triệu đành phải nói thẳng: “Đi, nói rõ ràng với con bé Thư Trúc đó!”
“Hả?”
“Hả gì mà hả? Con nói với cô ta, sau này con với cô ta không có bất kì khả năng nào, cũng đừng cho cô ta có thêm ý nghĩ gì, nếu như sau này cô ta còn dám bắt nạt Mục Tuyết, con đừng trách mẹ không nhắc trước!”
Triệu Nam Thiên ủ rủ đứng lên: “Được được được, con đi ngay đây!”
Mẹ Triệu thấy anh cả vẫn quỳ dưới đất: “Ngây ngốc ra đó làm gì? Đi cùng em trai con, nói rõ ràng với người nhà họ Thư, nếu mẹ Thư Trúc đã xem nhẹ nhà họ Triệu chúng ta, các con cũng phải vực dậy trụ cột nhà họ Triệu lại cho mẹ.
”
Anh cả vội vàng đi theo.
Tô Mục Tuyết tấm tắc kinh ngạc, tính tình Triệu Nam Thiên cô hiểu rõ, không ngờ trước mặt mẹ Triệu lại không chút cáu kỉnh, nóng nảy.
Nhìn không ra, chàng trai tính khí thất thường này trước mặt mẹ mình lại hiếu thuận như thế.