Chương 547
Thư Trúc tiến lên một bước: “Thật đấy, trong khoảng thời gian này chỉ cần em nhàn rỗi, đầu óc tràn ngập những hình ảnh quá khứ của chúng ta! Anh thì sao? Anh không có cảm giác gì không?”
Nói xong, cô ta hướng ánh mắt mong đợi về phía Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên lắc đầu.
Thư Trúc kéo tay anh hỏi: “Em không tin, tình cảm năm năm, anh nói buông bỏ là buông bỏ được sao?”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Không thể buông bỏ được thì sao? Chuyện đã qua thì đã là quá khứ, tôi không muốn nhắc lại nữa. Như vậy tốt cho cô cũng là tốt cho tôi.”
Thư Trúc vội vàng xin lỗi: “Em biết, trước đây là em không tốt, anh có thể cho em một cơ hội nữa không? Em hứa, sau này nhất định sẽ là con dâu hiền của nhà họ Triệu. Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, hôm nay dì rất thích em!”
Triệu Nam Thiên kiên quyết nói: “Không phải là vấn đề có tha thứ hay không, Thư Trúc, cô giỏi như vậy, nhất định sẽ tìm được người đàn ông yêu mình, tôi chân thành chúc phúc cho cô!”
Thư Trúc cắn chặt môi: “Triệu Nam Thiên, không ngờ anh lại là người tuyệt tình như vậy!”
Triệu Nam Thiên thực sự không thể hiểu được logic của người phụ nữ này, ban đầu là cô ta nhất định đòi chia tay, anh có níu kéo thế nào cũng vô ích.
Bây giờ cả hai người đều đã có cuộc sống mới, cô ta lại muốn quay lại níu kéo không buông tha.
Rốt cuộc là ai tuyệt tình?
Triệu Nam Thiên thở dài thườn thượt, đến giờ phút này anh mới nhận ra người phụ nữ mà anh chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay đã thay đổi rồi, trở nên xa lạ và khó hiểu như vậy.
Thư Trúc cảm thấy như mình đã bị cắm sừng: “Có phải vì cô ta xinh đẹp hơn tôi, cũng giàu có hơn tôi?”
“Không liên quan gì đến những thứ đó.”
Triệu Nam Thiên không muốn trả lời nữa, xoay người rời đi.
Thư Trúc hét lên một tiếng: “Anh đứng lại đó cho em!”
Âm thanh lớn đến mức khiến mẹ Thư đang nấp ở ngoài cửa vội vàng bước vào.
Bà ta vừa mở miệng đã than thở: “Ôi trời ơi, mấy người trẻ các con, có gì cứ từ từ nói! Thư Trúc, con cũng thật là, tại sao lại còn cãi nhau nữa?”
Thư Trúc chợt nhận ra người đàn ông trước mặt không còn là Triệu Nam Thiên năm đó nữa.
Năm đó khi hai người ở bên nhau, nhưng bất cứ khi nào cô ta nổi nóng, Nam Thiên đều lập tức nhận sai và xin lỗi.
Đến nỗi Thư Trúc dần dần có thói quen, nghĩ rằng chỉ cần cô ta nổi giận trước mặt anh, hai người sẽ có thể tốt đẹp như trước.
Cô nhẹ nhàng nói nhỏ: “Em xin lỗi Triệu Nam Thiên, em không có ý như vậy.”
Thấy Triệu Nam Thiên không trả lời, mẹ Thư vội vàng nói giúp: “Ôi chao, dì cũng từng trải qua độ tuổi như mấy đứa bây giờ. Các cặp đôi yêu nhau làm sao mà không cãi nhau được? Có hiểu lầm gì cứ giải thích rõ ràng với nhau chẳng phải xong chuyện rồi sao.”
Triệu Nam Thiên đính chính: “Dì à, dì hiểu lầm rồi, cháu và Thư Trúc đã chia tay ba tháng rồi.”
Mẹ Thư xua tay: “Cặp đôi trẻ mà, ồn ào ầm ĩ, chia tay rồi làm lành là chuyện bình thường, làm sao có thể coi là thật được?”
Bà ta nói với giọng điệu ân cần hiền hòa: “Hơn nữa cháu cũng biết tính khí của Thư Trúc, Nam Thiên, nghe lời dì đi, nhất định đừng làm lơ nó!”
Triệu Nam Thiên sững sờ, tốc độ thay đổi sắc mặt của mẹ Thư quả là vượt quá sức tưởng tượng của anh.