Chương 565
Anh Lý vẫn chưa kịp tránh, nhìn thấy cú đấm đang chuẩn bị đáp vào bên má, đột nhiên có người kéo anh ra phía sau.
Anh Lý tránh thoát khỏi cú đấm đó trong gang tấc, lại nhìn Triệu Nam Thiên, trong lòng anh ta đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta biết mặt mũi anh em nhà họ Triệu trên con phố này không nhỏ, có anh ra mặt, có lẽ tên đầu trọc kia cũng không dám làm chuyện quá đáng.
Đang nghĩ vậy, tên tên lưu manh vừa ra tay với anh ta đã bị đạp một cái.
Cái đạp đó dùng lực chân không nhỏ, chỉ nghe thấy một tiếng đập nặng nề, tên lưu manh đã bị Triệu Nam Thiên một cước đá bay.
Triệu Nam Thiên cũng không cho đám côn đồ đó có thời gian phản ứng, tiến lên nắm chặt lấy cánh tay Lý Khả Hân, trực tiếp kéo người lại.
Cảm xúc của Lý Khả Hân là rõ ràng nhất, giống như được người cứu ra khỏi hố lửa, lúc nhìn sang Triệu Nam Thiên, trái tim thiếu nữ bỗng loạn nhịp.
Triệu Nam Thiên không dám đụng chạm quá nhiều với cô ta, vội vàng giao người lại cho chị dâu Lý, quay đầu lại ánh mắt đã nhìn về phía đối diện.
Đám lưu manh không cam chịu bị thua, cả đám lần lượt rút vũ khí ra nhao nhao nói: “Con mẹ mày, dám cướp người phụ nữ của đại ca bọn tao?”
Triệu Nam Thiên khẽ nhíu mày, càng thêm khẳng định mục đích của đám lưu manh này không hề đơn giản.
Nếu như chỉ là đám lưu manh bình thường đến ăn cơm mà thôi, làm sao có thể mang theo vũ khí?
Nhìn vào thế trận của chúng với súng dài pháo ngắn, trên tay kẻ nào cũng có vũ khí, e là đã có chuẩn bị mà tới!
Trong số đó, ánh mắt của tên đầu trọc là âm trầm nhất: “Mày đang làm cái gì? Chuyện này có liên quan gì đến mày? Là tưởng đi đường thấy chuyện bất bình, hay định làm anh hùng cứu mỹ nhân?”
Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ không thể chống đỡ lại nổi ánh mắt của hắn ta.
Lấy ngay ví dụ những người phục vụ trong nhà hàng, vốn dĩ muốn nắm lấy cơ hội này để thể hiện trước mặt Lý Khả Hân, kết quả là vừa bị tên đầu trọc trừng một cái, bọn họ đã sợ tới mức không dám bước tới.
Một mặt là do không dám làm, mặt khác lại là do lo lắng về sau bị trả thù.
Triệu Nam Thiên cũng không phải là không có chút kiêng dè, tuy rằng anh không sợ đám lưu manh trước mặt này, nhưng dù sao mẹ cùng anh cả và chị dâu vẫn sống ở đây.
Cho nên vừa mới ra tay, anh vẫn để lại thể diện cho đối phương.
Đối với việc tên đầu trọc nói cái gì mà đi đường thấy chuyện bất bình với anh hùng cứu mỹ nhân, anh thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Chuyện này xảy ra ngay trước cửa nhà mình, nếu như chỉ gặp ở trên đường, e rằng cũng phải cân nhắc một hồi.
Không phải anh máu lạnh mà là mấy ngày trước Triệu Nam Thiên xem qua một đoạn tin tức.
Nói về một chàng trai gặp được đám lưu manh ức hiếp một cô gái, vốn là gặp chuyện bất bình nên ra tay, kết quả lại đánh một tên trong số đó thành người thực vật.
Điều khiến cho lòng người lạnh lẽo nhất là cô gái được cứu sau đó đã mất tích, không hề đứng lên nói một lời công bằng cho chàng trai đó.
Chàng trai làm việc tốt đó không chỉ táng gia bại sản mà còn phải đối mặt với án tù.
Về phần chủ nghĩa anh hùng trong lòng Triệu Nam Thiên, đều đã bị mài nhẵn nhụi kể từ khi anh trở về Đông Châu được ba tháng.
Trước đây còn không sao, hiện giờ đã có gia đình có sự nghiệp, anh thường tự cảnh cáo bản thân gặp chuyện gì cũng không thể lại bốc đồng, cần phải cân nhắc mọi việc thật kỹ.
Nghĩ đến đây, Triệu Nam Thiên liền thu hồi lại cơn tức giận nói: “Tôi là chủ nhà ở đây. Tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu ông không muốn gặp phải phiền phức thì mau rời đi càng sớm càng tốt.”
“Chủ nhà? Mày làm chủ nhà liền ngang ngược như vậy! Báo cảnh sát về chuyện gì? Con ranh giội cho ông đây một thân rượu, cho dù là ở trước mặt cảnh sát lý lẽ cũng thuộc về ông!”
Trong mắt của tên đầu trọc lóe lên ý nghĩ khác, giọng điệu cũng càng khí thế hơn.
Triệu Nam Thiên lười cùng hắn đôi co, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Ông rốt cuộc có rời đi không?”
Nếu không phải vì đang kìm nén tính khí của mình, anh làm sao sẽ nói những lời vô nghĩa như vậy với hắn ta?
Anh không quen nhìn nhất là những tên vô lại bắt nạt phụ nữ, nếu như theo tính cách của anh khi còn nhập ngũ, đã sớm xảy ra chuyện khác rồi.
Mẹ còn ở trong tiệm, anh cả sợ Triệu Nam Thiên gây chuyện liền lặng lẽ kéo anh nói: “Lời đó không sai, nhưng em đánh cũng đã đánh rồi, còn muốn ra sao nữa?”