VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Chẳng lẽ là chó ngáp phải ruồi?
Trong lòng bà Ngụy đã không còn lực lượng tiếp tục khiêu chiến, nhưng trên mặt lại không muốn lộ ra mảy may.

Cảm giác bị một nhân vật nhỏ bé mình vốn coi thường nắm lấy mạch môn, thậm chí bị ép phải cúi đầu và thỏa hiệp, thật sự rất chán ghét.

Nhưng đã nói tới đây rồi, chẳng lẽ lại bỏ qua như vậy?
Trong lòng phiền chán nhưng ngoài miệng bà ta lại càng không nể mặt, “Nhà họ Tô các người thật uy phong, nuôi ra được một con chó ngoan!”
“Chờ mấy ngày nữa xin phá sản, toà án tới nhà thanh tra tài sản, hi vọng các người còn có thể cứng rắn như vậy!”
Nói xong bà ta cười lạnh nhìn thoáng qua TL đã co lại trong góc, ý uy hiếp trong đó không cần nói cũng biết!
Nghe thấy lời uy hiếp trong miệng bà Ngụy, TL gần như không dám tưởng tượng.

Đã quen với việc cơm đến há mồm áo đến vươn tay, được phụ nữ vây chung quanh, hiện tại lại muốn anh ta phải sống cuộc sống khổ cực? Vậy còn không bằng giết chết anh ta đi!
Anh ta không đoái hoài tới sắc mặt khó coi của Tô Mục Tuyết, khúm núm đi lên trước, “Bác Ngụy, chuyện gì cũng từ từ nói… Dù sao cũng là người một nhà, bác chớ chấp nhặt với chị họ cháu…”
Bà Ngụy ra dáng, “Muốn tôi bỏ qua như vậy?”
TL gần như khom lưng, “Tuyệt đối sẽ không, xin bác yên tâm, nhà họ Tô nhất định sẽ cho bác một câu trả lời hài lòng.

Tên Triệu Nam Thiên này nhà chúng cháu không nhận!”

Mặt mũi bà Ngụy tràn đầy khinh miệt, “Mối hôn sự Bắc Minh nhà chúng tôi không vấn đề gì, phụ nữ thích nó nhiều vô cùng.

Nếu không phải thấy nó yêu cuồng dại như vậy, cậu nghĩ hôm nay tôi sẽ chủ động tới cửa sao?”
TL lại càng hạ thấp tư thái hơn, “Dạ dạ dạ, là nhà chúng cháu trèo cao!”
“Cậu hiểu rõ là tốt rồi!”
Bà Ngụy hừng hực khí thế, vừa kiếm đủ mặt mũi lại vừa tìm được bậc thang đi xuống.

Lúc này bà ta mới quay đầu nhìn về phía Triệu Nam Thiên, “Còn không buông tay?”
Bà ta xem như đã nghĩ thông suốt.

Nếu Tô Mục Tuyết gây ra phiền phức này, vậy cứ để người nhà họ Tô tự mình giải quyết!
Đích thân vật lộn với loại nhân vật hạ lưu như Triệu Nam Thiên?
Thứ nhất không chiếm được chỗ tốt, thứ hai mất thân phận.

Về phần hôn sự của Tô Mục Tuyết và con trai, bà ta cũng thông suốt.

Đã kết hôn thì thế nào?

Mất mặt là nhà họ Tô, ai dám nói xấu gì sau lưng nhà họ Ngụy?
Chờ khi công ty Ngụy Tinh phát hành cổ phiếu thành công, một lá thư bỏ vợ là có thể đá ả đàn bà đê tiện Tô Mục Tuyết này về nhà họ Tô.

Đến lúc đó con trai phong quang sáng sủa, muốn loại phụ nữ nào mà không được?
Tô Mục Tuyết?
Xinh đẹp hơn nữa thì thế nào, một món hàng second-hand không ai muốn, sau lưng là nhà họ Tô đã lụi bại, đã được định trước đời này không ngóc đầu lên được!
Về phần Triệu Nam Thiên?
Ha ha, giữ lại cho người nhà họ Tô chó dạy chó là được!
Một cơn sóng gió chỉ lát nữa sẽ bị tiêu tán trong vô hình, nhưng trong lòng Tô Mục Tuyết vẫn đang nén một cơn giận.

Hết lần này tới lần khác cơn tức giận này không chỗ tiêu thất, cũng không chỗ phát tiết.

Đối mặt với vẻ hùng hổ doạ người của bà Ngụy, cô không thỏa hiệp thì có thể làm thế nào, thực sự cá chết lưới rách sao?
Cô cũng không có suy nghĩ ngây thơ như vậy.

Thở dài, mặt mũi cô tràn đầy mệt mỏi nói: “Triệu Nam Thiên, quên đi!”
Triệu Nam Thiên cố chấp không chịu buông tay, “Quên đi? Nào có thể đơn giản như vậy!”
Một câu nói đơn giản lại không khác gì sấm sét!
Ngụy Bắc Minh đã sớm oán giận, nghe thấy lời này anh ta hận không thể lột da cạo xương Triệu Nam Thiên.

Anh ta chỉ vào mũi Triệu Nam Thiên mà mắng: “Họ Triệu kia, con mịa nó mày đừng có được nể mặt còn không cần!”
Bà Ngụy cũng kinh ngạc, “Triệu Nam Thiên, mày muốn thế nào?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi