VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!

Chương 596

Ánh mắt Triệu Nam Thiên hơi thay đổi, cái giá mà bà ta đưa ra còn cao hơn lần trước, hơn nữa còn thêm một căn hộ cao cấp.

Mặc dù cảm giác bị người ta sỉ nhục vẫn mãnh liệt như thế nhưng hình như hôm nay anh đã tìm ra được lý do.

Lúc nhắc đến khu ổ chuột Giang Bắc thì giọng điệu của dì Đào còn thể hiện rõ ràng sự chán ghét và khinh thường.

Sự thật cũng đúng là như vậy, trong mắt một số người dân thành phố Đông Châu thì người của khu Giang Bắc là người có xuất thân thấp hèn, nhân phẩm kém, tính tình xảo trá.

Triệu Nam Thiên không hề phủ nhận danh tiếng của khu Giang Bắc rất tệ, đã làm xấu đi hình tượng chung của cả thành phố Đông Châu.

Nhưng đó là do những chuyện trong lịch sử truyền lại, không liên quan gì đến xuất thân.

Thậm chí dì Đào còn không bằng lòng cho anh cơ hội chứng minh sự trong sạch của mình, hết lần này đến lần khác sỉ nhục anh, lẽ nào là vì lý do này sao?

Dì Đào thấy Triệu Nam Thiên im lặng không nói gì thì nhắc nhở anh: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu chỉ có thời gian ba ngày, vượt quá thời gian ba ngày thì sau này cậu đừng mơ có được bất cứ lợi lộc nào từ nhà họ Tô.”

Dì Đào nói xong thì quay người bỏ đi.

Bà ta tin nếu như Triệu Nam Thiên là người thông minh thì anh nên biết đến đạo lý “tham thì thâm”.

Kết quả bà ta vừa mới đi đến cửa thì đột nhiên Triệu Nam Thiên lên tiếng: “Dì Đào, xin đợi một chút!”

Dì Đào dừng chân lại, chậm rãi quay đầu lại và nói: “Sao hả? Nghĩ kĩ rồi sao?”

Bà ta không cảm thấy bất ngờ trước việc Triệu Nam Thiên đột ngột lên tiếng.

Bây giờ Tô Mục Tuyết đã bị ép đến đường cùng, nếu như lúc này anh rời khỏi thì sẽ có được lợi ích lớn nhất.

Nếu thật sự đợi đến sau này Tô Mục Tuyết hối hận thì e rằng anh sẽ không có được gì.

Triệu Nam Thiên nghiêm túc hỏi: “Dì Đào, nhưng lời dì vừa nói ban nãy còn tính không?”

Dì Đào thấy khinh bỉ trong lòng nhưng vẫn không để lộ ra mặt, bà ta nói: “Đương nhiên là tính rồi, chỉ cần cậu chịu rời xa Mục Tuyết thì mười tám tỷ sẽ được chuyển ngay vào tài khoản của cậu, ngày mai giấy tờ nhà cũng sẽ được chuyển đến.”

Bà ta nói xong thì còn nhìn Tô Mục Tuyết với vẻ đau lòng.

Có nhìn thấy chưa? Kẻ thấp hèn vẫn là kẻ thấp hèn, dù cho cô có bao bọc kiểu gì thì cũng không có tác dụng.

Trước đây sở dĩ không lộ ra bản chất thật chẳng qua là vì cái giá nhận được chưa đủ lớn mà thôi.

Còn về phần phải mất đi mười tám tỷ thì dì Đào không hề thấy đau lòng, chỉ là cảm thấy hơi buồn nôn mà thôi.

Nhưng bà ta nghĩ lại thì cũng thấy an lòng, nếu làm như thế mà có thể khiến cho Tô Mục Tuyết sau này ngoan ngoãn làm cô chủ nhà họ Tô thì tất cả đều xứng đáng.

Tô Mục Tuyết hiểu được ánh mắt của dì Đào, cô mím chặt môi và không nói gì, tâm trạng cũng phức tạp chưa từng có.

Triệu Nam Thiên có ý gì? Anh đã xem cô là gì?

Là con cờ để làm ăn sao?

Là món hàng có thể bán ngay tại chỗ một khi dì Đào đưa ra giá cả hợp lý sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi