VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!

Chương 624

Nếu Triệu Nam Thiên biết được suy nghĩ của Tô Mục Tuyết, anh nhất định sẽ uất ức nôn ra máu.

Không phải là anh EQ thấp, nhưng trước sự xuất sắc và mạnh mẽ của Tô Mục Tuyết, tất cả những chiêu trò thường dùng đều không thể phù hợp với cô.

Nghe lời phàn nàn của Tô Mục Tuyết, Triệu Nam Thiên cảm thán nói: “Em đúng là không làm nội trợ thì không biết dầu gạo đắt như thế nào.”

“Em sợ anh rồi đấy. Tiền thuê nhà là gần mười triệu, còn bao gồm phí quản lý tài sản.”

“Rẻ như vậy sao?”

Triệu Nam Thiên hơi kinh ngạc, chiều nay anh đã hỏi han kĩ càng giá phòng xung quanh đây rồi.

Theo yêu cầu của Tô Mục Tuyết, giá thuê ít nhất cũng phải mười lăm triệu, hơn nữa còn phải là căn hai phòng ngủ và một phòng khách, anh chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha, phí để xe hơi được tính riêng, mỗi tháng cộng thêm khoảng ba triệu nữa.

Cô nói rằng chỉ mất gần mười triệu không phải là phòng đơn đấy chứ?

Triệu Nam Thiên bày tỏ nỗi nghi vấn trong lòng mình.

Tô Mục Tuyết cũng không thể giải thích được: “Chuyện này em cũng không biết rõ, ngày mai chúng ta đi kiểm tra xem sao rồi tính tiếp đi. Dù sao thì cũng ở đối diện công ty, đến lúc đó em nghỉ giữa giờ, anh đợi điện thoại của em nhé.”

Sắp xếp thời gian ổn thỏa, Tô Mục Tuyết đi lên thu dọn đồ đạc.

Triệu Nam Thiên phụ giúp một hồi, chẳng mấy chốc đã bị đuổi ra ngoài.

Thực sự là có quá nhiều thứ đồ cá nhân riêng tư, chỉ riêng đồ lót là xếp thành cả một vali, chưa kể đống mỹ phẩm lộn xộn kia nữa.

Nhìn vào tình hình này chắc chắn ngày chuyển nhà không thể thiếu một chiếc xe tải chở hàng.

Ít nhất thì chiếc xe của Tô Mục Tuyết không thể nhét vừa những chiếc vali lớn này.

Sau khi nói với Tô Mục Tuyết một tiếng, Triệu Nam Thiên quyết định đi tới chỗ Vương Như Nguyệt xem sao.

Mặc dù nói là đã được thương lượng xong xuôi và sau này tiền lương được tính theo ngày, nhưng cũng không thể tiếp tục không lộ mặt được.

Ngay khi vừa bước chân đi ra ngoài, một cuộc điện thoại đến, là của Đường Bảo Khiết.

Giọng điệu của người phụ nữ vẫn mạnh mẽ như vậy: “Triệu Nam Thiên, anh nói thật với tôi đi!”

Triệu Nam Thiên biết cô ta muốn hỏi gì, còn cố ý giả vờ lơ mơ: “Nói thật cái gì?”

Vừa nói anh vừa bước lên xe.

Tô Mục Tuyết sau khi về nhà thường không sử dụng xe hơi, vì vậy anh cũng không khách sáo làm gì.

Hơn nữa mỗi lần sau khi sử dụng xong, anh đều đổ đầy bình xăng, coi như giúp Tô Mục Tuyết giảm bớt áp lực phải bảo dưỡng xe.

Đường Bảo Khiết không nhịn được liền hỏi: “Còn giả ngu với tôi! Chữ Phúc kia anh lấy đâu ra?”

Sau khi Triệu Nam Thiên gặp rắc rối vào ngày hôm đó, khi anh hứa giúp cô ta có được một tác phẩm của bậc thầy, Đường Bảo Khiết không hề để tâm, thậm chí còn lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất.

Giá cả đắt đỏ là một khía cạnh, lí do chủ yếu nhất là hiếm có, nói thẳng ra là có tiền cũng không mua được.

Cô ta vẫn đang vắt óc suy nghĩ vì tìm tác phẩm không có chữ kí kia, Triệu Nam Thiên là một quân nhân xuất ngũ nghèo rớt mồng tơi, dựa vào đâu mà mở lời là muốn tới thì tới?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi