Chương 659
Nhưng nếu ngay bây giờ anh gặp rắc rối, dĩ nhiên anh chỉ có thể tự mình trả giá.
Lại nói, với tình hình hiện tại của anh, anh làm sao dám gây chuyện? Hơn nữa đó còn không phải là vì Thư Trúc sao.
Triệu Nam Thiên chắc chắn rằng nếu Thư Trúc vào đồn cảnh sát hoặc đi kiện thì mọi chuyện vừa thành lập với Tô Mục Tuyết sẽ trở thành vô ích!
Không cần chờ đợi lâu, người đàn ông đã lên tiếng: “Có mang theo tiền không?”
Triệu Nam Thiên không trả lời, còn hỏi ngược lại: “Người đâu?”
Người đàn ông cười tỏ vẻ tinh quái: “Đừng lo lắng, tao không có động tới cô ta. Tao không có hứng thú với phụ nữ.”
Đang nói, Thư Trúc bỗng nhiên bị đẩy ra, miệng bị thứ gì đó chặn lại, gò má có chút bầm tím, có thể thấy rõ trong lòng bàn tay đỏ ửng.
Mặc dù quần áo trên người cô ta xộc xệch nhưng miễn cưỡng coi như vẫn còn nguyên vẹn, mọi thứ chưa đi đến mức tệ hại nhất.
Điều này khiến Triệu Nam Thiên thở phào nhẹ nhõm, mặc dù anh và Thư Trúc chỉ là bạn bè bình thường.
Nhưng nếu như cô ta vì sự cố này mà bị tổn hại đến không thể cứu vãn được thì bản thân anh nhất định sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Vừa nghĩ tới đây, một người đàn ông đã nhanh chóng tiến đến sau lưng.
Trước khi Triệu Nam Thiên kịp quay lại thì anh đã bị đá một phát vào lưng.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng anh vẫn loạng choạng.
Nếu bình thường, đừng nói là cú đá này, anh thậm chí còn không cho đối phương có cơ hội áp sát mình.
Nhưng hiện tại Thư Trúc đang bị bọn họ bắt làm con tin, tất cả các phương pháp được dùng đều là né tránh!
Triệu Nam Thiên cố gắng đứng dậy, kết quả là bị người đàn ông kia dùng lực nhẫm mạnh lên vai.
Trước khi chống cự, anh đã nghe thấy người đàn ông quát: “Dám động thủ, tao sẽ rạch nát mặt của cô ta!”
Để đáp lại lời nói, con dao găm của người đàn ông đó được đưa đến trước mặt Thư Trúc.
Thư Trúc kinh hãi gào lên: “Ô ô ô…” Cũng không thể nghe thấy cô ta đang muốn nói cái gì.
Triệu Nam Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể từ bỏ sự phản kháng.
Vali trong tay bị giật qua, người đàn ông ở lầu hai cũng bước xuống lầu: “Thả anh ta ra!”
Triệu Nam Thiên đứng thẳng dậy phủi bụi trên người, tiếp theo nhìn xung quanh thấy có bốn người, gồm hai nam và hai nữ.
Một người đàn ông đang kiểm tra va li, một người đàn ông khác nắm lấy Thư Trúc trong tay, anh ta hẳn là người mà Đường Bảo Khiết đã đề cập.
Hai người phụ nữ còn lại tỏ ra hụt hẫng và có vẻ lo lắng còn có chút khẩn trương.
Triệu Nam Thiên cố hết sức hòa hoãn nói: “Anh trai, tôi có đôi lời muốn nói, tống tiền đã là một tội ác, bắt cóc và tống tiền lại là một tội ác khác. Với số tiền ít ỏi này, liệu cái tội anh sắp phải gánh nó có đáng không?”
Hai người phụ nữ hiển nhiên là tỏ ra sửng sốt, trong lòng tựa hồ như không đồng ý cho hai người đàn ông kia bắt cóc Thư Trúc.
Người đàn ông dẫn đầu tỏ vẻ không quan trọng, anh ta kéo tóc của Thư Trúc giật ngược ra đằng sau, giọng điệu của anh ta ngày càng trở nên hung ác: “Tao cũng không muốn đâu, ban đầu tao định nhanh chóng kiếm lấy một số tiền nhưng chúng mày lại chõ mũi vào phá hoại chuyện tốt của tao, hôm qua không phải vì mày và con đàn bà này nhiều chuyện, tao đã nhanh chóng lấy được số tiền đó và biến đi khỏi đây từ lâu rồi!”