VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!

Chương 666

Chị dâu phớt lờ ánh mắt của anh cả và chỉ nói: “Mẹ, nếu có thể ứng tuyển đến con cũng sẽ không mở miệng với mẹ! Chỉ tiêu này có hạn, vốn dĩ dựa vào điều kiện Hiểu Mân gia đình chúng ta, khẳng định là được chọn, nhưng lại bị những gia đình kia lôi kéo quan hệ mà mất cơ hội…”

Mẹ Triệu không mở miệng, đợi chị dâu nói xong.

Chị dâu tiếp tục nói: “Mẹ, nghe ông Đại nói, mẹ có quen biết bạn bè ở phòng giáo dục khu Giang Bắc, co thể hay không…”

“Không cần nói nữa, cái này mẹ sẽ không mở miệng.”

Chị dâu sửng sốt: “Tại sao ạ?”

“Vậy theo những gì con nói, những đứa trẻ không đậu được trung học bốn mươi tám thì không cần phải đọc sách sao?”

“Nhưng…”

“Không có nhưng gì hết, Hiểu Mân có thể vào được trường trung học bốn mươi tám chính là bản lĩnh của thằng bé! Nếu từ nhỏ đã để thằng bé họkhông làm mà hưởng, thì còn có thể có tiền đồ gì trong tương lai chứ?”

Chị dâu rất ít khi cự tuyệt ý tứ của mẹ, lần này rất khó mở miệng: “Mẹ, mẹ nói không sai, nhưng chúng ta không thể để thằng bé thua ngay vạch xuất phát được!”

Mẹ Triệu không đồng ý: “Không thể vào trường trung học bốn mươi tám thì là thua ở vạch xuất phát sao? Mẹ không nghĩ như vậy! Nam Thiên cũng chưa từng học trường trọng điểm, vẫn là một người lính, vẫn bảo vệ quê hương và đất nước, thua ở vạch xuất phát chỗ nào?”

Chị dâu quay đầu lại: “Con cũng không quan tâm, dù sao con cũng không muốn tương lai của Hiểu Mân giống như bố nó!”

Giọng mẹ Triệu càng lúc càng lạnh: “Bố nó, con nói cho mẹ xem, bố nó làm sao?”

Anh cả đang muốn ngắt lời, kết quả vẫn là chậm nửa bước.

Thì nghe chị dâu than thở: “Bố nó chính là phải chịu thiệt thòi không có trình độ học vấn, chưa tốt nghiệp cấp ba, bị lãnh đạo coi thường! Lần này khi nhà máy thăng chức, anh ấy rõ ràng là đáp ứng được yêu cầu, hơn nữa đều mạnh hơn người khác, lại một mực bị người khác kéo xuống!”

Sắc mặt anh cả không vui vẻ: “Em nhắc đến việc này làm gì? Ăn xong liền đi ra đi!”

Mẹ Triệu cắt ngang: “Con để vợ con ngồi xuống, muốn nói về cái gì thì trực tiếp nói!”

Chị dâu đỏ bừng cả vành mắt: “Con chỉ cảm thấy mẹ không công bằng, nếu đây mà là chuyện của Nam Thiên, không cần mở miệng, mẹ nhất định sẽ giải quyết, đến lượt tụi con xin mẹ, mẹ cũng không làm!”

Mẹ Triệu nghe xong, đập bàn dữ dội.

Triệu Nam Thiên ở một bên sững sờ, rất ít hiếm khi thấy mẹ nổi giận, vội vàng về phía trước thuyết phục một câu: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, chị dâu không có ý đó.”

Anh cả ở một bên nhìn chằm chằm: “Nhìn gì mà nhìn, bệnh của mẹ vừa mới chuyển biến tốt, còn không chịu nhanh chóng xin lỗi mẹ?”

Chị dâu nhận ra giọng điệu quá nặng nề, vội vàng nhận lỗi: “Mẹ, xin lỗi, con…”

Mẹ Triệu thở dài: “Tuổi của Nam Thiên còn nhỏ, anh cả luôn nhường thằng bé, đó là điều nên làm, không một ai có lỗi! Về phần anh cả làm không được cán bộ, thì đó là vấn đề bản thân của anh cả, không cần phải bao biện nhiều như vậy! Hơn nữa, mẹ không cảm thấy làm công nhân có gì đáng xấu hổ!”

Chị dâu một bụng bất bình không nói ra được, nhưng cũng không bắt bẻ được nên cũng không nói gì cả.

Triệu Nam Thiên trong tình huống khó xử, không mở miệng nói được.

Anh cả liền thuyết phục: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, ảnh hưởng tới sức khỏe.”

Mẹ Triệu gật gật đầu, sau đó ra hiệu: “Cùng lúc hai con đều ở đây, mẹ nói một chuyện, anh cả, một chút nữa con ở đây dọn dẹp một phòng, mẹ sẽ chuyển qua đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi